ĐÔI MẮT NGƯỜI YÊU CŨ - TRẦN DZẠ LỮ


Dẫu có đi cuối đất cùng trời
Vẫn không hề quên đôi mắt ấy
Đôi mắt buồn đã thay tay vẫy
Lần đầu vẫy gọi cuộc tình tôi!

Phải chăng là “Đôi mắt có đuôi “
Em đã cột đời tôi từ đó?
Mười lăm năm vó ngựa bên trời
Vẫn gõ nhịp đường trường thương nhớ

Đôi mắt buồn của người yêu cũ
Như sao sa xuống vực hồn tôi
Để đêm đêm mọc lời hò hẹn
Dẫu trong mơ người biết không người ?

Dẫu có xa hết “ Tuổi yêu người “
Vẫn không hề quên đôi mắt ấy
Ôi đôi mắt đen tròn lay láy
Thắp đèn mộng mị giữa lòng tôi!

T D L

0 nhận xét:

Đăng nhận xét