ĐÊM DÀI NHẤT ĐỜI CON - NGUYỄN MIÊN THẢO



ĐÊM DÀI NHẤT ĐỜI CON
(Đăng lại nhân ngày giỗ Mẹ lần thứ 44 , 
28 tháng  Mười một ÂL, 2012)


                  Ở trong tận cõi đất trời
                      Vẫn nghe vọng tiếng thở dài vì con

1.
Mẹ ra đi giữa ngày đông giá
Nắng phương Nam trời đất u buồn
Con thức trắng – đêm dài vô tận
Mai con về còn kịp gặp mẹ không

Mẹ nằm xuống các con mỗi người mỗi nẻo
Chị ở phương Nam
Anh còn phương Bắc
Con lang thang phiêu bạt kỳ hồ
Dưới đôi vai gầy
Nỗi đau ba gánh chịu

Mai con về,mai con về
Dù gian nguy đang chờ chực
Mai con về sao đêm cứ dài thêm

2.
Chiều nay con về bên mộ mẹ
Lòng tan hoang cơn bão tháng mười
Khu vườn rộng thiếu tay người chăm bón
Ba ngồi bên cửa chờ ai

Con đứng lặng bên bờ giếng cũ
Vết đạn xói mòn đau nỗi đau xưa
Sợi tóc nào mẹ còn vương dấu gội
Lòng bâng khuâng nhớ tuổi lên mười

Căn nhà trống vườn cây tê tái
Dây trầu buồn vàng úa ,nhớ người chăm
Cả quê nhà vừa qua cơn khói lửa
Tiếng chuông chiều,ba-quyện-với-tang-thương

3.
Ngày mai này con lại ra đi
Để lại ba với nỗi niềm cô quạnh
Nỗi quê nhà cũng là niềm đất nước
Con đi làm ngọn gió điêu linh

Mẹ ra đi rồi căn nhà vắng lạnh
Ba một mình hôm sớm vào ra
Trái gió trở trời ai đỡ đần chăm sóc
Bước chânđi làm quặn thắt quê nhà

Ba hãy đợi chúng con về sum họp
Mùa Xuân đang đến cuối chân trời
Như có mẹ đang ngồi bên bếp lửa
Anh chị em ngồi kể chuyện buồn vui

Ngày mai này trên đương phiêu bạt
những bài thơ, cơm áo , nhớ ơn đời
Con xin hẹn một ngày về cố quận
Nén hương lòng dâng mẹ một vần thơ

Trọng Đông Kỷ Dậu
Huế 1969

0 nhận xét:

Đăng nhận xét