MỘNG
Buổi sáng em ngồi rất khỏa thân
Tay buông ngọn tóc xuống vai trần
Ta ôm thân thể em ngà ngọc
Một phút quên ngoài kia chiến tranh
Ta bắn em bằng súng cá nhân
Bắn xuyên tim nên em từ trần
Bởi muôn kiếp trước ta là cỏ
Đã ngủ sâu trong tháp mộ thần
Em bỗng biến thành con suối tiên
Chở ta về nhập mông trần gian
Súng kia sẽ biến thành đũa ngọc
Gõ xuống tim em một giọt vàng
1966
0 nhận xét:
Đăng nhận xét