CHĂM VỢ
Bây giờ anh chăm vợ
Khác hơn em chăm chồng
Đẩy xe lăn lồ lộ
Vào bệnh viện Nhân dân…
Đẩy theo một nỗi buồn
Hiền thê đâu có muốn?
Thật tình anh luống cuống
Khi xa dấu thiên đường !
Anh bón từng hạt cơm
Anh đút từng thìa cháo
Em vẫn không nuốt được
Có nỗi đau nào hơn ?
Tiếc nhau “Nửa chừng xuân “
Bao năm em lâm bệnh
Em như kẻ mất hồn
Anh sầu lây…miên miết !
Hiện thực phải đối diện
Một tuần anh ngủ ngồi
Một tuần em…như Chúa
Gầy nỗi gầy hơn xưa…
Bây giờ anh chăm vợ
Khác hơn em chăm chồng
Một nỗi buồn có thực
Dài hơn mười lăm năm…
Trần Dzạ Lữ
( Viết tại Bv Nhân Dân GIA ĐỊNH 19.6-24.6.năm 2013 )
EM LẠI VỀ TRỜI
Chừ em cũng bỏ anh rồi
Đêm đêm còn lại tiếng đời quạnh hiu
Cửa buồn, chốt nhớ, trông theo…
Âm dương cách trở, ai đeo đẵng sầu ?
Em đi, còn lại gì đâu?
Còn thơ anh cháy… bạc đầu yêu thương !
Vầng trăng khuyết mãi không tròn
Căn nhà trống vắng đến toang hoác lòng…
Chừ anh gạo- chợ-nước- sông
Không còn em, để đỡ đần nhau xưa !
Trái tim còn lại đau nhừ
Nửa anh tan nát, nửa vừa em xa…
Nghe kinh, em biệt quê nhà
Sầu anh theo một tiếng gà gáy theo…
Trần Dzạ Lữ
( SàiGòn, ngày tiễn biệt vợ 28.6.năm 2013 )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét