Mấy ngày qua,hai lão thi sĩ si tình và chuyên làm thơ thất tình Cao Thoại Châu và Hoàng Lộc "trao đổi" ra trò về chuyện văn chương chữ nghĩa.Theo ngu tui thì lão CTC "khai mào" trước lại úp - úp mở - mở.Ngồi ngoài hiên,lão thi sĩ kiêm nhà văn Mang Viên Long "buồn thúi ruột" khi thấy hai người bạn thân thiết của nhau và của mình 'chat" nhau.Cả hai lão thi sĩ ta đều quý mến và mê thơ thất tình của hai vị đành phải ngậm miệng ...ăn tiền .Thú thật ta cũng "ngứa cổ" muốn "hát chơi" nhưng sợ ông bạn Mang Viên Long nhảy vào sinh... to chuyện,nên chỉ biết xử huề chín bỏ làm mười,chớ thâm tâm ta muốn hai người tiếp tục đấu khẩu biết đâu sẽ là giai thoại văn học để đời cho mai hậu .Thôi thì xin hai lão thi sĩ cho ta đăng lại thơ của hai vị,chí ít cũng có một người khoái khẩu là ...NMT.Tình hình lúc này đăng thơ ai trước ai sau cũng là một vấn đề ,thôi thì lấy chuẩn kiểu bầu cử của mấy ông Cộng sản Việt Nam,đồng phiếu ai lớn tuổi thì đắc cử có nghĩa là cho phép in trên vậy
MỜI EM UỐNG RƯỢU
có những đêm trường gợi tiếc thương
có ta lấy tóc đếm ưu phiền
có ta nâng trái sầu chín rã
có lệ ta hòa chung hơi men
có mắt ta là ly rượu nhỏ
có đời ta là quán cô hồn
và có ta đang ngồi trong quán
uống cho tàn cho mạt kiếp nhân sinh
cũng có đau thương làm vui bạn nhỏ
có hoang đàng tìm thấy giữa cơn say
có tuyệt vọng trên vành ly rực sáng
và có em buồn ta cõng trên vai
có nắng chiều đang rơi ngoài bãi
bãi vắng chiều xa không bóng người
chứng kiến giờ ta lên cơn hấp hối
ta đội nón đi mời em uống rượu
cuộc tình sầu thôi hãy gác qua bên
ta đâu có giận hờn chi cuộc sống
dù thật tình buồn lắm phải không em
ta là ly vậy mà em biết không
ta là rượu vậy mà em biết không
uống đi em bởi ly đã kề
bởi ta buồn như câu chuyện kể
câu chuyện buồn kể giữa cơn say
bởi lát nữa đây mặt trời sẽ chết
mặt trời chết ở nơi nào trong ta
ta đã say lam sao biết được
mùa đông về không chỗ dung thân
ta sẽ đứng run trong giá lạnh
dáng bơ vơ như kẻ thất tình
và thấy em như bờ dốc đứng
ta chiếc xe đò nổ bánh bơ vơ
ta cố nài vậy xin em hãy uống
chất men đời làm cháy mắt ta xanh
rượu đắng cay hay chén vàng tê tái
em chối từ ta biết nói sao hơn
em không uống nên có ta lẻ bạn
vòng tay ôm hồ rượu thấy mênh mông
rượu đã hết hay mắt ta vừa cạn
mà hồn ta rung chuyển tang thương
thôi giã tiệc và xin chào bạn nhỏ
ta tủi hờn bóp nát chiếc ly không
và ta tưởng chính mình đang vỡ
quán cô hồn ngủ trọ khách cô đơn
có ta trong một toa tàu trắng
tỉnh rượu nằm nô giỡn một mình
có em còn đứng sau khung kính
có nỗi buồn gửi một toa riêng.
Sài Gòn 1969
VỀ MỘT LỜI TỎ TÌNH
thuở vinh sang, anh lắm lời tỏ tình
đã gửi, đã cho vô cùng hào phóng
gió bay cửa ngoài ư ? chỉ cần đổi giọng
mất câu này, lại có tiếp câu kia
thời anh giàu sang, gái đẹp bộn bề
một người đi qua, đôi người khác tới
và câu tỏ tình rõ ràng vô tội
bởi nói ngàn lần chẳng hề hấn chi ai !
càng nghèo đi, lời lẽ càng hiếm hoi
như lời em nghe, mười năm anh dành dụm
cứ nhớ lại : anh đã từng ấp úng
nói mà lo lời bị gió bay vèo !
may em lặng thầm, bớt chút lòng kiêu
anh sung sướng : lời của mình…nghe được !
lòng giấy thấm như bất ngờ hút nước
nên lời tỏ tình mới bề thế trong em ?
chẳng những mười năm, phải suốt đời tìm
để thấy lần đầu tình yêu rõ mặt
anh, con ong mùa đông quí từng giọt mật
một lần cho, cho ráo cạn hồn mình
em nhận lời rồi – em phải ráng nuôi anh !
***********************************
Ông nhà thơ Viêm Tịnh ơi,buồn quá!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét