VỀ PHÍA CĂN NHÀ - VÔ BIÊN


Khói bay trong tận cùng xa vắng
Lục tung trí nhớ mùa đã xa
Quá khứ là cơn gió
Xô về phía thời gian
Chỉ còn tiếng gõ của đêm
Chia đều về phía mọi căn nhà
Nơi mỗi cánh cửa mở ra
Có từng nối đợi chờ

Người trở về từng ngày
Trong ngôi nhà có ô cửa đời mình
(Ô cửa chật hẹp một đời không qua hết)
Cầm trên tay đóa hoa hình trái tim
Cắm đầy bình đêm
Đắt cược niềm hạnh phúc

Nhip đập thời gian
Khói bay mù xa vắng
Phía mỗi căn nhà chúng ta
Cánh cửa mãi đợi chờ.
                                  VB

TRANG ĐIỂM - HUỲNH NGỌC THƯƠNG


TRANG ĐIỂM

EM VỀ MẶC ÁO TÌNH HOA
KHÉP TRANG KINH KHỔ GIỮA TÒA THIÊN CAN
TÔ SON CHO THẮM BẺ BÀNG
VẺ CONG RIỀM MẮT LÀM SANG NÉT NGÀI
TAY XƯA CHUỐT NGÓN TRANG ĐÀI
MÔI ƠI HÃY NỞ NỤ CƯỜI TỊCH NHIÊN

Cali, Ngày 21-10-2012
Huỳnh Ngọc Thương

THAN NHIEN XANH- QUỲNH YÊN KHANG



Dẫu bao lần cuộc đời quất vào ta
Những vết roi không rỉ máu mà âm thầm bão tố
ta sóng gió bao lấn
rồi lại thản nhiên xanh!

CHIIA BUỒN

ĐƯỢC TIN
NHÀ THƠ TÔ KIỀU NGÂN
ĐÃ QUA ĐỜI TẠI SÀI GÒN
XIN CHIA BUỒN CUNG  QUỲNH HƯƠNG  (TRƯỞNG NỮ )VÀ TANG QUYẾN
CÀU NGUYỆN HƯƠNG HỒN ANH VỀ CÕI AN LÀNH
nguyển văn trai, nguyễn miên thảo, triệu từ truyền, trần áng sơn
từ hoài tấn, viêm tịnh, văn viết lộc, cao huy khanh, trần dzạ lữ,
hoàng vân, hoàng lộc, đức phổ, hạ đình thao, trần quốc định, hồng nga, nhật quỳnh. chi lan, nguyễn lương vỵ, võ chân cửu, phù hư ,huy tưởng, phạm tấn hầu, giang hải, tnguyễn đạt...




  TIẾNG SÁO - TRIỆU TỪ TRUYỀN 

                         Kính viếng nhà thơ Tô Kiều Ngân

tiếng sáo vòng quanh thơ
ngược về núi Ngự sớm sương m
ngân nga lời vĩnh biệt

bước chân buồn da diết
rời bến Sông Hương đi mải miết
về nam trong loạn li

ngâm bài thơ tình si
đám mây trừu tượng ướt xuống mi
quê hương là tiếng Việt

âu yếm cùng cây viết
giữ nhịp thở cho sinh mệnh thơ
quên chiến tuyến vu vơ

tiếng sáo Tao Đàn Sài Gòn
lao qua gập ghềnh thác vực núi non
về Ngự Bình thông biếc…

                     Triệu Từ Truyền
Gia Định 21.10.2012

CHIA BUỒN

ĐƯỢC TIN
THÂN MẪU NHÀ THƠ TRẦN VẠN GIÃ
ĐÃ QUA ĐỜI TẠI TU BÔNG, VẠN NINH, KHÁNH HÒA
XIN THÀNH THẬT CHIA BUỒN CÙNG TANG QUYẾN
CẦU NGUYỆN HƯƠNG HỒN CỤ BÀ VỀ CÕI AN LÀNH
 
viêm tịnh, nguyễn miên thảo, từ hoài tấn,
                               văn viết lộc,lê ngọc thuận                              
cao huy khanh, trần dzạ lữ,phạm tấn hầu,
trần áng sơn và bằng hữu...

HUẾ THÁNG CHÍN -NGUYỄN MIÊN THẢO


HUẾ,THÁNG CHÍN

Anh đắm đuối trong mắt em
Quán cà phê vắng người
Chiều tháng chín không mưa

Em hóa thành chiếc lá
Bay ngoài đồng nội
Anh đi tìm
Bắt gặp nụ hôn xanh

Đường phố vắng tanh
Chỉ còn em và anh
Chiều Thu chết đứng

THƠ TRIỆU TỪ TRUYỀN

Hoa buồn
1
sườn đồi lượn  chênh vênh
không  trên thuyền  sao vẫn lênh đênh
cao nguyên buồn tự thuở
dấu chân em nở hoa buồn
em đi trong sương pleiku lạnh.
nhớ hoài mưa không tạnh
bên đồi thông thiếu nữ xa xưa
ngày Đà Lạt tiễn đưa
tình đầu đã sa vào cổ mộ
 2
bây giờ em mãi nhớ
 món nợ cô đơn trong sương đó
món nợ nụ hôn đầu
món nợ duyên con gái khổ đau
 đi mà chẳng đến đâu
Pleiku vẫn mang hồn Đa lạt
mang giọt sương trong mắt
của em chăng?
  Pleiku-11/10/2012
  
NHỚ


                                                                       Tặng L.Th, người dịch thơ haiku trực tiếp từ Nhật ngữ. 
 1

nỗi nhớ tuôn không dừng
đất trời hòa nước mắt rưng rưng
da diết lòng lữ thứ

2

ngày xưa là xương sườn
trong anh em biến hóa khôn lường
bây giờ tráí tim thương

3

em vũ trụ của anh
không thể thoát môi trường trong lành
nếu anh còn hiện hữu.

4.

rứt khỏi trái tim mình
hạt hạ nguyên tử vào tâm linh
dệt lưới trời nhung nhớ
 03/10/2012

 hòa giải
1   
bày ra bao cuộc chiến
  xung đột triền miên hai thứ tiếng
  hòa giải trong lời thiền

2.
mười bảy âm thành chữ
thiền sư đếm bước chân du tử
phóng bút vào trang đời
3
sáu lời chào quê hương
tám từ khơi dòng chày tình thương
hành hương theo hiền giã
4
  hai-cu bay theo tuyết
  lục bát chảy ngập dòng sông huyết
   nắng hạ gặp mưa đông

Pleiku  09/10/2012


HÌNH NHƯ - QUỲNH YÊN KHANG



HÌNH NHƯ – QUỲNH YÊN KHANG


Hình như trời đã thay mùa
nghe lao xao chút gió lùa qua vai
đời chật hẹp tháng ngày dài
khi mỏi mệt hãy tựa vai em nằm
Ầu ơ …tháng tháng năm năm
tình em nguyên vẹn một rằm trao anh !

QYK

GIỚI THIỆU TÁC PHẨM

Hoàng Lộc, “cho dẫu phù vân”
_________________________________               
                                        DU TỬ LÊ  giới thiệu
alt
Những người đọc thơ Hoàng Lộc từ trước tháng 4-1975 ở quê nhà, hẳn ít ai không thích thơ tình Hoàng Lộc.
Không gian lãng mạn với ngôn ngữ mới và diễn tả trung thực, khiến những trang thơ tình của ông là những trang thơ tình rất đẹp. Tính đẹp của thơ tình Hoàng Lộc, đến nay không còn là một nghi vấn cho bất cứ ai từng đọc thơ ông.
Tuy nhiên, có thể nhiều người không biết rằng sau mấy chục năm vật đổi sao dời, sau bao nhiêu biến cố bất hạnh, bi thương, Hoàng Lộc hôm nay, vẫn cho những người đọc ông những bài thơ tình lấp lánh thương yêu, nồng nàn cảm xúc.

Thí dụ:
mời em chút rượu mừng sinh nhật
chắt ở đời ta – chắt ở thơ
em thắp trăng thề khêu hẹn ước
yêu thương nán lại đến bao giờ?

có thể rồi em không uống kịp
nỗi riêng vấp phải lòng ta đau
đã thu trên lá, phai từng chiếc
và cõi muôn trùng đã mất nhau.

có thể rồi ta không uống được
rưng rưng nhớ mẹ một phương về
cuối chiều lưu xứ ta vô phúc
chẳng ngõ sau mà gọi gió quê
                       (Trích “rượu mời sinh nhật”.) (1)

Hoặc:
em cũng từng qua cầu gió sớm
cũng từng che nón hỏi mây trôi?
hèn chi con mắt không rưng mỏi
không mủi lòng em mỗi biển dâu

ta muốn cùng em qua mấy nhịp
cầu dài, nước lớn, nắng mông mênh
vói tay giùm chút, em – còn kịp
kẻo sóng chìm nghiêng đóa lục bình
                      (Trích “về bữa qua cầu”). (2)

Nhưng ở thi phẩm thi phẩm thứ tư, nhan đề “cho dẫu phù vân,” do nhà xuất bản Hội Nhà Văn ấn hành đầu năm 2012 vừa qua, Hoàng Lộc còn cho thấy ông đã mở thêm nhiều cánh cửa khác cho thơ của mình.
Từ những bài thơ phản ảnh đời sống hiện thực nơi quê người, tới những bài thơ mang tính phúng thích, tính tự trào hoặc, viết cho người tình, người bạn đời và bằng hữu,… Dù đứng ở góc độ nào, ngôn ngữ của ông vẫn đầy tính Hoàng Lộc. Đó là những chữ rất thường được ông đem vào thơ, để từ đó, con chữ có được cho nó một linh hồn, một hơi thở và một diện mạo khác. Tôi gọi đó là “diện mạo Hoàng Lộc.”
Tôi rất thích chữ như “thơm lựng” hay, “sợi tình thắt họng” trong mấy câu thơ trích dẫn sau đây:

có lắm thứ chẳng cần chi phỉnh gạt
như câu thơ thơm lựng những ân tình
(……)
anh tức tối trong sợi tình thắt họng
liệu hồn em – em có bữa…ra tòa. (3)

Ở thi phẩm mới nhất này, tôi cũng rất thích cách đặt nhan của ông. Nó không chỉ mới, lạ mà mỗi tựa đề, vốn mang sẵn trong nó ít / nhiều nỗi niềm. Hay theo cách nói của Rene Descartes thì đó là “Everything is self-evident“. 
Đấy là những tựa thơ như “Thơ tặng một bà nội,” “anh không là quân tử” hoặc, “thơ xuân của bướm già,” “sầu lãng tai” v.v…
Tổng quát hơn, để quý  bạn đọc chưa từng đọc thơ Hoàng Lộc, có được cái nhìn tổng thể về tiếng thơ này, tôi xin trích một nhận định của nhà phê bình văn học Nguyễn Vy Khanh, như sau:

"Đọc thơ Hoàng Lộc người ta dễ cảm với thơ ông, dễ mở lòng ra với tâm sự ông, dễ bồi hồi và nao buồn theo dòng đời trôi nổi.
Hoàng Lộc, nhà thơ điềm đạm, vụ phẩm hơn lượng, khi viết về nhân sinh cũng như tình yêu, có bề sâu tư duy, đồng thời có kỹ thuật, chữ dùng đặc biệt, thơ vừa có hồn vừa có âm điệu riêng. Hoàng Lộc đã thành công đưa người thưởng ngoạn nghệ thuật vào thế giới riêng của ông.”

28-9-12


DU TỬ LÊ
(nguồn : http://www.dutule.com/D_1-2_2-138_4-4665_15-2/hoang-loc-cho-dau-phu-van.html)
_______________________________________________________________________
Chú thích:
(1), (2), (3): Trích trong “cho dẫu phù vân”, thi phẩm thứ tư của Hoàng Lộc. Trình bày bìa, Nguyễn Trọng Tạo. Tranh bìa và ký họa chân dung, Đinh Cường. Nhà xuất bản Hội Nhà Văn, Hà Nội, 2012.

EM BƯỚC VÀO ĐỜI TÔI - HOÀNG THỊ THIỀU ANH

Em bước vào đời tôi.
Nhẹ nhàng như hơi thở.
Nụ hôn nào bỡ ngỡ.
Mềm ướt cả bờ môi
o.
Em bước vào đời tôi.
Bằng lời ca êm ái.
Ru hồn tôi dịu vợi.
Vần thơ mẹ đưa nôi
o.
Em bước vào đời tôi.
Bồng bềnh làn tóc rối.
Tôi hong đời mộng mị.
Tình ngập ngời lên ngôi
.o
Em bước vào đời tôi.
Nồng nàn như men rượu.
Tôi uống hoài - nông nổi.
Say khướt cả đất trời
o
Em bước vào đời tôi
.Thơm tho dòng sông mẹ.
Thẹn thùa len khe khẽ.
Ngóc ngách trái tim côi.
o
Em bước vào đời tôi.
Một đời tôi băng giá.
Một đời tôi sa ngã.
Một đời tôi chơi vơi.
o
Em bước vào đời tôi.
Vì sao khuya lẻ bóng.
Chợt giật mình sóng sánh.
Tôi tìm tôi trong đời.
o
Hỡi em yêu dấu ơi!
Cuộc đời tôi chỉ một.
Trái tim tôi chỉ một.
Hiến dâng em cả rồi…

CHIA BUỒN

ĐƯỢC TIN
THÂN MẪU ANH TRẦN VĂN LẬP
Ở XÃ THÀNH TRIỆU,  HUYỆN CHÂU THÀNH, TỈNH BẾN TRE
ĐÃ VỀ CÕI VĨNH HẰNG, HƯỞNG THỌ 86 TUỔI

XIN THÀNH THẬT CHIA BUỒN CÙNG ANH CHỊ TRẦN VĂN LẬP VÀ TANG QUYẾN
CẦU NGUYỆN HƯƠNG HỒN CỤ BÀ VỀ CÕI AN LÀNH

mười vệ quốc, tư nguyên, tư bé, chiến đấu, ngọc hùng,
 thanh hồng, vĩnh sang, tám năng, quốc thăng, mười thảo

CUỐI CÙNG CỦA NGÀY - NGUYỄN MIÊN THẢO



thôi còn gì để nói nữa
cuối cùng của ngày bao giờ cũng buồn
(Trích)

Những hạt sương bắt đầu dựng lều định cư
Hoàng hôn níu bầu trời xuống thấp
Những con đường rất nhiều áo trắng
Dãy ghế công viên những cặp tình nhân ôm nhau
Những cột điện điểm trang thành phố
Sửa soạn một ngày đi đầu thai
Người con trai bảo em nghe gì không
Từ ngoại ô thành phố
Một tiếng súng, hai tiếng súng, ba tiếng súng và rất nhiều tiếng súng
Người con gái trả lời
Rồi cả hai hôn nhau vội vã
Những gì sẽ xảy ra cho họ
Cho vùng ngoại ô xa xăm kia
ở đó, những trái hỏa châu và sự hoang dã
nhắc nhở ngày đã chấm dứt
những tang tóc chực chờ trườn đi
trên quê hương rất nhiều mùa xuân
vì có bao giờ ngừng tiếng súng
và trên cánh đồng quê hương
rất nhiều ngôi nhà mới đắp
còn thơm mùi đất
những điêu tàn trang điểm Việt Nam
có những buổi chiều người mẹ thấy lũ trẻ đưa đám một viên đạn móc-chê đã hư
những đứa trẻ theo sau khóc rất mùi mẫn
người mẹ nhìn trò chơi của chúng
                    không cầm được nước mắt
và không biết con mình còn sống hay không
có những ngôi nhà ban đêm
               không dám lên đèn
dù là ngọn đèn dầu leo lét thắp trên bàn thờ
                   cho thằng con mới chết
ở đó, ngày xuống mau đồng lõa
và tiếng súng cười suốt đêm
ôi chiến tranh tàn khốc
thôi còn gì để nói nữa
cuối cùng của ngày bao giờ cũng buồn
như khuôn mặt mẹ
buồn như tiếng súng
buồn như quê hương
và tương lai
cuối cùng của một ngày khác sẽ đến

NGUYỄN MIÊN THẢO
(Tuần báo Nghệ Thuật,1966)

ĐIỀU GÌ TRONG TÔI - VÔ BIÊN

Có điều gì trong tôi.
Sông vẫn mãi chảy về xa khơi
Mây bảng lãng ngàn năm chơi vơi
Mọi sự trôi trôi điều gì để nói.

Nhưng hôm nay trái tim bổi hổi
Nhưng hôm nay quay quắt một ngày
Nhưng hôm nay linh hồn quạnh vắng
Và trăm năm linh hồn quạnh vắng

Con chim ó ngoài kia cứ quặp mõ xuống đời
Móng vuốt nào tươm tướm hồn tôi

Có nổi buồn ngàn năm núi đá
Có bàn chân mơ đỉnh núi xa
Có bàn tay búp sen dâng tặng
Âm thanh rền phía mặt trời

Tôi đi - nghe hồn dâng ngun ngút
Có điều gì trong tôi, hoài vẫn chưa nói được
Biển cồn cào ngoài kia từng cơn sóng
Biển mách bảo điều gì
Đại dương mênh mông...

Sơn Trà, ngày 9 tháng 6 năm 2012.

KHẨN TRƯƠNG THAY ĐỔI CĂN BẢN VÀ TOÀN DIỆN NỀN GIÁO DỤC

Có quá nhiều trăn trở về nền giáo dục (GD) Việt Nam hiện tại. Thế nên một cuộc cải tổ mạnh mẽ để phát triển là mong muốn, khát khao của nhiều người. Trước thực tế này, Báo Thanh Niên mở diễn đàn “Đổi mới căn bản và toàn diện GD” để đón nhận những ý kiến trao đổi.

Mở đầu cho diễn đàn, nguyên Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình đã dành cho báo cuộc trao đổi đầy tâm huyết với những góp ý thẳng thắn, có trách nhiệm và luận cứ khoa học về việc cần phải xác định rõ cách làm để chuẩn bị cho cuộc đổi mới căn bản và toàn diện nền GD-ĐT.

Xác lập chính xác về sứ mạng và mục tiêu giáo dục
Xin bà cho biết tầm quan trọng và sự cần thiết phải có một cuộc cải cách về GD trong giai đoạn hiện nay?
Hơn 20 năm qua, Đảng đã nêu ra một loạt quan điểm về GD, phù hợp với yêu cầu và đường lối đổi mới kinh tế - xã hội của Đảng, Đại hội VII khẳng định “GD-ĐT, cùng với khoa học và công nghệ, là quốc sách hàng đầu”. Sau đó đã xác định sứ mạng của GD là “nâng cao dân trí, đào tạo nhân lực, bồi dưỡng nhân tài”. Về đầu tư, Đảng coi đầu tư cho GD là một trong những hướng chính của đầu tư phát triển, tạo điều kiện để GD đi trước và phục vụ đắc lực sự phát triển kinh tế, xã hội. Nhưng nhìn lại, những quan điểm đúng đắn đó mới dừng ở nhận thức ban đầu, chưa được cụ thể hóa và quán triệt đầy đủ trong hành động. Vì vậy, GD chưa thực sự chuyển biến. Tình trạng yếu kém, lạc hậu về GD đang là nỗi bức xúc của cả xã hội và là nguyên nhân sâu xa dẫn đến sự yếu kém, lạc hậu trong phát triển kinh tế, xã hội nói chung.
Đến nay, Đại hội XI đã đặt vấn đề: đổi mới căn bản, toàn diện nền GD. Qua đó có thể nói, Đảng đã thấy rõ và chỉ ra sự cấp bách và bức xúc của vấn đề này. Theo tôi, muốn chuyển biến căn bản và toàn diện trước hết là đổi mới về nhận thức, về đánh giá thực trạng, về yêu cầu của công cuộc đổi mới căn bản toàn diện GD, và từ đó có cách làm phù hợp.
Cho đến nay, cách làm của chúng ta vẫn chưa thoát ra khỏi tình trạng chắp vá, thiếu một tầm nhìn tổng thể, một kế hoạch đồng bộ. Nếu không thay đổi về cách làm thì còn xa mới có thể đổi mới căn bản và toàn diện.
Theo bà, vấn đề đầu tiên cần phải xác định như nền móng của đợt đổi mới căn bản, toàn diện này là gì?


Điều cốt lõi rất cần phải nhấn mạnh lúc này là “dạy và học làm người - làm người lương thiện và công dân có trách nhiệm”, chứ không thể lấy thi cử và bằng cấp làm cứu cánh



Tôi nghĩ, xác lập chính xác về sứ mạng và mục tiêu là điều quan trọng nhất trong hệ thống quan điểm chi phối, dẫn dắt, tạo nền cho hoạt động thực tiễn về GD. Trải qua 67 năm, kể từ năm 1945 đến nay, trước những thay đổi về tình hình và nhiệm vụ của đất nước, cũng như tham khảo kinh nghiệm của nền GD phát triển trên thế giới, nhận thức của chúng ta về sứ mạng và mục tiêu GD không ngừng có những đổi thay, bổ sung, phát triển và mỗi lần thực hiện cải cách hay đổi mới căn bản, toàn diện nền GD quốc dân, chúng ta đều đứng trước yêu cầu xác định lại sứ mạng và mục tiêu GD.
Ngày nay, trong bối cảnh toàn cầu hóa và hội nhập quốc tế sâu rộng, giữa một thế giới đầy biến động, nhiều cơ hội và nhiều thách thức, mỗi người Việt Nam và cả dân tộc Việt Nam đang đối mặt với những yêu cầu gay gắt về chủ quyền quốc gia, kinh tế, văn hóa, khoa học, công nghệ, quốc phòng, an ninh… Vậy, sứ mạng và mục tiêu của GD VN trong giai đoạn 10, 15 năm tới là gì? Tất nhiên phải tiếp thu, kế thừa những giá trị đã có nhưng vẫn rất cần nghiên cứu, bổ sung để có sự xác định cụ thể và đầy đủ, phù hợp với hoàn cảnh mới và yêu cầu mới. Chỉ có như vậy mới có căn cứ để hoạch định chiến lược phát triển GD cho một hai thập kỷ tới.
Đối chiếu với thực trạng và những yêu cầu mà đất nước và dân tộc kỳ vọng ở hệ thống GD, tôi thấy điều cốt lõi rất cần phải nhấn mạnh lúc này là “dạy và học làm người - làm người lương thiện và công dân có trách nhiệm”, chứ không thể lấy thi cử và bằng cấp làm cứu cánh. Phải chuyển từ nền GD nặng về truyền thụ kiến thức một cách thụ động, áp đặt sang một nền GD phát triển, lấy tiềm năng của từng con người là chính.
Dĩ nhiên, xây dựng và hoàn thiện nhân cách con người Việt Nam là nhiệm vụ của toàn xã hội, nhưng nhà trường phải đóng vai trò tiên phong và nền tảng. Đấy là mục tiêu số 1 của nhà trường, trước hết là nhà trường phổ thông, nền móng của cả hệ thống GD.
Đối với các trường dạy nghề và trường ĐH, dù nhiệm vụ chính là đào tạo nguồn nhân lực có chất lượng, thì ngay trong nội dung chất lượng đó cũng phải bao hàm yêu cầu bồi dưỡng tư cách làm người. Bởi những phẩm chất như lòng nhân ái, tính trung thực, ý thức công dân, tinh thần trách nhiệm, lương tâm nghề nghiệp, thái độ hợp tác trong lao động… chính là những yếu tố hết sức cần thiết ở một con người, bất kể làm nghề gì, ở vị thế nào trong xã hội.
Thành lập ủy ban quốc gia về đổi mới GD-ĐT
Vậy theo bà, cần phải thay đổi cách làm như thế nào để có thể thoát ra khỏi tình trạng chắp vá, thiếu sự tổng thể, đồng bộ… mà bà đã chỉ ra?
Thay đổi căn bản và toàn diện một nền GD là một công trình lớn của quốc gia, không thể một vài năm mà xong. Tình thế rất bức thiết, phải khẩn trương nhưng lại phải căn cơ, bài bản, không thể riêng một mình ngành GD làm nổi.
Trước mắt, theo chúng tôi, trung ương cần bàn và ra nghị quyết, xác định mục tiêu, yêu cầu và những vấn đề trọng tâm cần tập trung để nền GD thực sự đổi mới căn bản và toàn diện. Trong đó, rất quan trọng là quyết định thành lập một tổ chức làm nhiệm vụ xây dựng đề án tổng thể, nêu ra được giải pháp và lộ trình, để trình trung ương và Quốc hội theo quy định của pháp luật. Tổ chức này, có thể là một ủy ban do người đứng đầu Nhà nước làm chủ tịch, cần bao gồm các nhà khoa học, các chuyên gia trong nước và nước ngoài, am hiểu và có kinh nghiệm về GD cũng như các lĩnh vực liên quan đến GD. Đây là kinh nghiệm của các cuộc cải cách GD ở các nước.
Bộ GD-ĐT có vai trò quan trọng trong hoạt động của ủy ban cũng như trong quản lý nhà nước về GD nên Bộ cần chấn chỉnh, kiện toàn, đổi mới thật sự về năng lực và cung cách quản lý. Với cơ quan tham mưu của trung ương về công tác GD, cụ thể là bộ phận khoa giáo, cần được tăng cường để đủ sức và đủ điều kiện giúp trung ương.
Cần có sự nhất trí về vai trò của giáo dục
Đổi mới căn bản và toàn diện nền GD không chỉ nhằm nâng cao chất lượng nguồn lực con người mà kết quả sẽ góp phần quan trọng vào công cuộc chấn hưng đạo đức và văn hóa xã hội. Một công cuộc đổi mới có tầm vóc to lớn như vậy, chắc chắn có rất nhiều khó khăn. Mà khó khăn lớn nhất lúc này là việc chưa có sự nhất trí về vai trò quyết định của GD đối với sự phát triển đất nước và vận mệnh dân tộc, do đó chưa thật sự có quyết tâm tiến hành cải cách GD để đổi mới căn bản và toàn diện. Nếu nhất trí và quyết tâm, chắc chắn chúng ta sẽ làm được và làm thành công.
Bà NGUYỄN THỊ BÌNH
Tuệ Nguyễn
(thực hiện)

NỎ CHỘ - TRẦN DZẠ LỮ



                               Em mô rồi? Bây chừ anh nỏ chộ
                                  Rứa mà thương tà áo tím bên sông
                                  Thử mười lăm mắt quế với môi trầm
                                  Em ốt dột giấu đi niềm thương nhớ…

                                  Qua Gia Hội anh trộm nhìn,nên lỡ
                                  Giống tên tội đồ ăn vụng đó thôi
                                  Vớt của O rất Huế một nụ cười
                                   Như bắt được vàng mười rồi đó nợ!

                                   Em e ấp nên che nghiêng vành nón
                                   Bên tê cầu đố ai biết lòng em ?
                                   Ui chao! Cái thuở đời anh chộn rộn
                                   Nghe tiếng tình như rót mật vào tim…

                                   Tặng cành hoa, anh mô có dám nhìn
                                   Mắt yêu mắt cả một trời mơ mộng
                                   O lặng lẽ bỏ tình thư vào cặp
                                   Không một lời thưa, dạ để làm tin…

                                   Rồi thình lình anh hóa thành mũi tên
                                   Bay dao dác bốn phương trời xa lắc
                                   Tháng năm qua chúng mình không hề gặp
                                    Em có còn O Huế của riêng anh ?

                                    O mô rồi ?  bây chừ anh nỏ chộ
                                    Một vầng trăng trong miệng em cười?
                                    Nỏ gặp cây sầu đâu khi em khóc
                                    Đêm anh về quê Mạ lạ lùng ơi!

                                    Ôi con sông, bến nước đây rồi
                                    Răng nỏ chộ em ra ngồi giặt áo ?
                                    Da diết nhớ bàn tay em mười ngón
                                    Lùa chút tình  thơ dại xuống hai vai…

                                    Trần Dzạ Lữ
                                   ( Viết ở chơ Búng ngày 12.9.2012 )


THƠ VIẾT TRÊN ĐẤT MỸ - VÕ CHÂN CỬU



Nhật ký

Westminster

Vậy là em không hẹn
Như chưa từng thấy anh
Cây cọ dầu đứng lặng
Bông hải đường nín thinh
Tách trà đêm hoa huệ
Cho ta gọi riêng mình
Westminter tịch mịch
Kia màn sương lung linh
Vầng trăng đêm mười một
Đi mãi chưa thấy hình

Đêm Bờ Tây

Ở đây trăng là sương
Không như trời Bảo Lộc
Bóng núi in mặt đường
Biển gầm khua lộc cộc

Một mình anh chảy dọc
Xe quét ánh đèn xa
Trán em in sợi tóc
Vuốt mãi chắc  không nhòa

Nửa vòng quay

Nửa vòng quay. Giải ngân hà
 Nửa thương, nhớ bóng trăng xa lại gần...
 Cành dương xỉ có bước chân
 Sương khuya xuống nhẹ lạnh dần bên vai...

28-9-12



BÀI THƠ TUYỆT VỜI CỦA MỘT EM BÉ NGƯỜI CHÂU PHI

Nominated by UN as the best Poem Written by an African Kid       
When I born, I black
When I grow up, I black
When I scared, I black
When I sick, I black
And when I die, I still black

And you white fellow
When you born, you pink
When you grow up, you white
When you go in sun, you red
When you cold, you blue
When you scared, you yellow
When you sick, you green
And when you die, you grey
And you call me corlored ???

Bài thơ được tổ chức UN bình chọn là bài thơ hay nhất.
Bài thơ được viết bởi một đứa bé Phi Châu


Khi tôi sinh ra, tôi màu đen
Khi tôi lớn lên, tôi màu đen
Khi tôi đi dưới mặt trời, tôi màu đen
Khi tôi sợ, tôi màu đen
Khi tôi đau, tôi màu đen
Và khi tôi chết, tôi cũng màu đen

Anh nói rằng anh trắng
Khi anh sinh ra, anh màu hồng
Khi anh lớn lên, anh màu trắng
Khi anh đi dưới mặt trời, anh màu đỏ
Khi anh lạnh,  anh màu xanh
Khi anh sợ, anh màu vàng
Khi anh đau anh màu tái (lục)
Và khi anh chết, anh màu xám
Và tại sao anh lại nói tôi là da màu !!!


Vì bài này quá đơn giản để dịch, ý quá nghẹn ngào mà dịch, quá cảm phục dưới cái nh́ìn tinh tế và cách lập luận logic của một đứa bé mà dịch, và thật sự bất ngờ trước những câu chữ thật đơn giản nhưng sức chứa đựng truyền tải thật phi thường mà dịch. 
Cho nên nói khi chưa biết làm thơ th́ì thấy vần điệu là hay, khi mới biết làm thơ th́ì thấy chữ nghĩa được tu từ đẻo gọt là hay, khi làm thơ được rồi thì́ thấy quan sát, đột phá, đổi mới là hay... Rồi cho đến một khi nào đó thì́ thấy tất cả đều là vô nghĩa. Chỉ cọ̀n lại tấm lòng với cảm xúc đích thực của chính ḿình tuôn chảy ra một cách tự nhiên, thoát khỏi sự ràng buộc của ngôn từ - thi tứ, thoát khỏi sự gọt nắn, o bế của chức danh, tuổi tác, đẳng cấp, giới tính..khi đó mới thực sự đúng nghĩa là Thi Ca.

Từ INTERNET