THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO

uống trà

Bây giờ
Mỗi buổi sáng tôi có thói quen
Uống trà

Khi uống ngụm trà đầu tiên trong ngày
Thấy lấp lánh giọt sương dưới đáy cốc
Tiếng hát huyễn hoặc từ sâu thẳm
Nương chiều

Cốc trà mỗi sóm mai tôi uống
Nghe mằn mặn mùi mồ hôi
Bay lên trong hương thơm
Bát ngát

Mỗi sáng bưng cốc trà
Tôi nhớ ba tôi
Hơ mắt
Năm một nghìn chín trăm tám ba
Trước khi người nhắm mắt
Mắt vẫn sáng như sao

Mỗi sáng bưng cốc trà
Tôi nhớ những lát mứt gừng
Trong bàn tay ấm áp của mẹ
Những ngày đông giá

Mỗi sáng bưng cốc trà
Tôi thấy tôi gần đất xa trời

Hãy ướp tôi bằng trà
Và đốt.
14.4.09

0 nhận xét:

Đăng nhận xét