THƠ ĐÔNG HOÀNG

BÀI THƠ TÌNH CHO ANH

Bài thơ nào cho anh
Trong cõi tình hệ lụy
Bài thơ nào cho anh
Trao hết rồi phong nhụy

Thơ vẫn cứ trào tuôn
Ra trên đầu ngọn bút
Qua bao mùa bão giông
Lòng vẫn chưa hao hụt

Thơ vẫn đến từ anh
Trong thơ anh hiển hiện
Còn lời nào cho anh
Khi tình sâu phong kín

Bài thơ tình thế đó
Có hiểu thấu lòng em ?

HẸN HÒ

Nhớ xưa em xõa tóc thề
Ngồi chờ trăng mọc bên hè tịch liêu
Dõi theo một cánh dơi chiều
Một màu thu cũ , một triều sóng xô
Bạt ngàn lau trắng phất phơ
Mà mơ cố quận ai đưa em về

Nay em giũ mái tóc thề
Bên thềm em đợi trăng về tịch liêu
Hoang sơ nắng sớm mưa chiều
Dấu xưa lạc mất thương yêu gọi thầm
Em ngồi giữa cõi mênh mông
Nói câu hò hẹn trăm năm với người

LUNG LINH NGỌN CỎ

Một giọt nước mắt rơi giữa chiêm bao
Rớt xuống cuộc đời mộng mị hư hao
Một giọt nước mắt rơi vào lặng lẽ
Rớt xuống bên đời lận đận lao đao

Một giọt nước mắt rơi xuống cõi lòng
Thắm lại con tim đã chừng khô cạn
Thấm lại đôi môi nồng thêm chút mặn
Nói lời yêu dấu gửi đến cho người

Một giọt nước mắt rơi trên đường dài
Lung linh ngọn cỏ kết nụ trần ai
Chợt thấy buồn vui như cơn gió thoảng
Còn lại bên đời một chút hồng phai

Một giọt nước mắt đã khô trong lòng
Trái tim hao gầy còn vương chút lệ
Mênh mang ... mênh mang ... nỗi đau trần thế
Trăm nghìn giọt lệ xin gửi muôn trùng

0 nhận xét:

Đăng nhận xét