Nỗi nhớ nhung
từ trái tim
chảy tràn xuống trang giấy
thành thơ
Nàng ngỡ đó là định lý nên thường lưu đày chàng thật lâu trong cõi nhớ để gặt được nhiều thơ nói về nàng.
Và sự tham lam vừa tàn bạo vừa nhân ái của nàng đã có được một đôi lần thành đạt
Trong một lần nhờ đói bụng mà nhìn thấu được tranh Cézanne
Hemingway áng chừng rằng những bức họa tuyệt vời ấy được vẽ lúc Cézanne đang đói bụng.
Sự áng chừng của Hemingway nếu được nâng lên thành định lý, thì đó là thứ "định lý dao hai lưỡi":
Mỗi cơn đói ngắn hạn có khi là cô đỡ giúp một thiên tài đẻ ra tuyệt tác,
còn sự đói bụng kéo dài quá lâu của một cộng đồng quá lớn người nghèo khổ chỉ đẻ ra nhà giam để nhốt người phạm pháp mà thôi.
chảy tràn xuống trang giấy
thành thơ
Nàng ngỡ đó là định lý nên thường lưu đày chàng thật lâu trong cõi nhớ để gặt được nhiều thơ nói về nàng.
Và sự tham lam vừa tàn bạo vừa nhân ái của nàng đã có được một đôi lần thành đạt
Trong một lần nhờ đói bụng mà nhìn thấu được tranh Cézanne
Hemingway áng chừng rằng những bức họa tuyệt vời ấy được vẽ lúc Cézanne đang đói bụng.
Sự áng chừng của Hemingway nếu được nâng lên thành định lý, thì đó là thứ "định lý dao hai lưỡi":
Mỗi cơn đói ngắn hạn có khi là cô đỡ giúp một thiên tài đẻ ra tuyệt tác,
còn sự đói bụng kéo dài quá lâu của một cộng đồng quá lớn người nghèo khổ chỉ đẻ ra nhà giam để nhốt người phạm pháp mà thôi.
LỜI DẠY CỦA MẸ VỀ THỜI GIAN VÀ VĂN MINH
Đứa trẻ thơ ôm cổ ông nội
hôn lên đôi má nhăn nheo, lỡm chỡm râu
Ra đường mẹ hỏi
"Con và ông nội nói nhỏ gì với nhau?"
"Ông nội nói miệng con thơm bánh sữa,
Con nói râu ông nội hôi thuốc rê".
Mẹ dạy:
"Có một thời ông nội cũng thơm bánh sữa như con hôm nay
đó là món quà thời gian tặng ông nội cách nay bảy mươi năm
"Thời gian như trẻ con hả mẹ,
Vui thì cho, giận thì đòi lại?"
"Thời gian không có trái tim để thương giận,
Không có trí nhớ để đòi nợ
Năm hai ngàn bảy mươi, con sẽ hôi thuốc rê như ông nội bây giờ
còn mùi thơm bánh sữa con trả lại cho thời gian hồi nào con không nhớ"
"Như vậy buồn quá mẹ!
"Không có gì phải buồn; chừng đó đứa cháu nội của con - văn minh hơn con hôm nay -
Không nói ông nội hôi thuốc rê
mà nói ông nội thơm mùi thơm của tuổi già.
hôn lên đôi má nhăn nheo, lỡm chỡm râu
Ra đường mẹ hỏi
"Con và ông nội nói nhỏ gì với nhau?"
"Ông nội nói miệng con thơm bánh sữa,
Con nói râu ông nội hôi thuốc rê".
Mẹ dạy:
"Có một thời ông nội cũng thơm bánh sữa như con hôm nay
đó là món quà thời gian tặng ông nội cách nay bảy mươi năm
"Thời gian như trẻ con hả mẹ,
Vui thì cho, giận thì đòi lại?"
"Thời gian không có trái tim để thương giận,
Không có trí nhớ để đòi nợ
Năm hai ngàn bảy mươi, con sẽ hôi thuốc rê như ông nội bây giờ
còn mùi thơm bánh sữa con trả lại cho thời gian hồi nào con không nhớ"
"Như vậy buồn quá mẹ!
"Không có gì phải buồn; chừng đó đứa cháu nội của con - văn minh hơn con hôm nay -
Không nói ông nội hôi thuốc rê
mà nói ông nội thơm mùi thơm của tuổi già.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét