THƠ VƯƠNG KIỀU

Ngậm ngùi

Ngày tháng qua đi
Như nước sông chảy mãi
qua cầu
Thời gian như ngựa vó
Về cõi không
Không bến không bờ

Tôi là tù nhân
Của thời gian vô tận
Nằm giữa trăm năm
khát vọng đôi bờ

Tôi khát vọng
Lòng không bắc nổi
Chiếc cầu tôi nguyện ước qua sông

Bên kia sông là bờ xanh thơ ấu
Của tuổi tôi
Của làng nguyệt quê nhà
Quê hương hỡi!
Nơi cát vàng biển mặn
Có những con thuyền vượt sóng đêm đêm...
Về khơi xa
Nơi vụ mùa tôm cá
Đợi chờ ai lực lưỡng bàn tay

Quê hương tôi,vang tiếng hò giã gạo
Những đêm trăng,lúa hát trên đồng
Quê hương tôi
Là thuỳ dương cát biển
Nằm ở đâu?Trong cuộc quay về

Tôi trở về! Như người xin soi bóng
Xuống giòng Hương ,nhìn lại mặt mình
Nhịp cầu ơi!
Còn đây manh áo
Nước qua lòng
Nước cũng nao nao

Tôi trở về,đứng bên bờ phố Huế
Nhìn qua sông
Muôn vạn bóng cờ bay
Tôi muốn đưa tay ,làm cờ vẩy gọi
Bạn bè xưa
Còn nhớ bao ngày!

Tôi trở về
Đứng bên cầu biên giới
Một lòng thôi
Nguyện ước qua sông
Kinh thành cũ chợt cầm tay muốn kể
Chuyện nhịp cầu,đã gãy ngang sông

Tôi trở về
Như hồn ma bóng quế
Về nơi quê
Tôi đã sinh thành
Đây mái ngói
Rêu phong không còn nữa
Nguồn giếng xưa ,
Đã lạc nước thay giòng

Tôi trở về
Như là cơn gió thoảng
Qua mảnh vườn,không còn nữa hoa xoan
Không còn nữa,cây khế già năm cũ
Tổ tiên tôi đã chăm bón vun trồng

Tôi trở về ,
Như là người thất lạc
Tìm cõi mẹ yêu !

0 nhận xét:

Đăng nhận xét