TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 18

nhà thơ
Nguyễn Tịnh Đông
mai đi gửi chút
ngậm ngùi

Nhà thơ Nguyễn Tịnh Đông tên thật Nguyễn Kim,sinh ngày 14.7.1941 tại làng Tịnh Đông Tây,Đại Lãnh,Đại Lộc,Quảng Nam.
Đã từng đi học,dạy học,viết văn,làm thơ và làm rẫy...
Hiện sống ở Bình Thạnh,Tp Hồ Chí Minh
Thơ ông đăng trên các tạp chí văn hoc ở miền Nam trước năm 1975
Đã in Từ Bước Chân Ra,Thơ,1993,Nhà xuất bản Đà Nẵng
Sâu lắng,trữ tình,làm mới ngôn ngữ là đặc tính của thơ Nguyễn Tịnh Đông

LỜI THƯA

Thưa rằng từ bước chân ra
Đời quay nhịp gấp bê tha đức trời
Cũng đành khoan nhặt đầy vơi
Trong ngày đêm vốn tơi bời nỗi riêng
Họa chăng còn chút hư huyền
Mà khuya nay động trăng nguyền muôn xưa

À ơi trong gió mây đưa
Về qua phố cũ nghe mưa vào mùa
1968

LỜI AN ỦI

Em cho tôi buổi chung trời
Em cho tôi nỗi bồi hồi đàn ông
Trước sau em cũng lấy chồng
Chỉ tôi ngu dại tồng ngồng thanh xuân
Cho dù trăm cuộc trầm luân
Thưa em đời vẫn tuần tuần viễn du
Còn trôi trong chốn mịt mù
Tôi tiêu ngày tháng hư phù tự do

ĐƯỜNG VỀ EM

Bước từng bước khổ đăm chiêu
Trong thân mỏi chợt nghe nhiều xôn xao
Mắt nhìn hút nẻo xa vào
Tai nương tiếng gió gót cao bóng triều
Đường về em mắc hoang liêu
Cho mây giăng mãi những chiều nhớ nhung
Đưòng về em chẳng qua sông
Mà chân xa vắng như không bến đò
Đường về em chửa vào thu
Sao nghe hồn động mịt mù lá bay...

Đường về em bỗng đắng cay
Em ơi đời đã tù đày lấy nhau

DO DỰ HUẾ

Mai về thành phố ngày xưa
Cầm tay đêm cũ đi mưa nội thành

Lá vông trước ngõ chưa xanh
Chờ anh vò nát bông tranh Hoà Bình
Chiều trên Mã Khái tội tình
Gặp nhau nước mắt thương mình thương ta
Khế chua
Với rượu
Trăng tà
Áo em trắng quá má là nho au
Mắt người với nón che mau
-Anh về trong ấy nhớ cau mẹ già?

Chiều se giọt nắng trên da
Chợt nghe hong lạnh trong ta trong người
Thôi đừng về nữa ta ơi !

CHỊ THÚY BẮC

Khi em về dưới ấy
Chị còn nhớ tình nầy
Nào em xin với chị
Lòng em bấy nhiêu đây :

Em thương chị buổi sáng
Em tiếc chị buổi chiều
Nhiều đêm em ngồi nghĩ
nỗi đời sao buồn hiu!

Bây giờ chị mới thấu
Lời em như khói mây
Đời em là cát bụi
Hồn em bơ vơ đầy

Ngày xưa chị mơ xa
Tóc bay lộng tay ngà
Lỗi lầm nào buộc chị
Vào một căn nhà ma

Chị buồn và chị khóc
Nhìn bóng mình trong gương
Mồ thanh xuân lên mắt
Ngực xanh chùm tiếc thương

Rừng cao vây đời chị
Nắng bong da chị vàng
Mưa bùn phai gót thắm
Rong rêu cả giọng đàn

Em về đây tìm chị
Không dám thưa một lời
Chị đừng xui em khóc
Lệ chị giờ cũng vơi

Mai chắc em đi sớm
Đừng tiễn em qua đồi
Như ngày xưa dưới ấy
Đừng bao giờ chị ơi

Đêm nay sương hiu hắt
Gió ru sầu ngàn đời
Trăng không về đồi lạnh
Thúy Bắc Thúy Bắc ơi ...

HÀNH CA

Đốt mãi đêm dài đêm vẫn xanh
Rưng rưng thương nhớ vọng kinh thành
Hắt hiu mưa trải lòng trên mái
Gió bụi chùng phai áo viễn hành

Đưa tiễn hoài nên không cố nhân
Đường xa quán nhỏ rượu riêng mình
Hồn ta biển động quan san gió
Mà có ai về trong khói xanh

Thì nói làm chi chuyện cố hương
Đêm nay đất khách mai lên đường
Lại vào đất khách rồi ly biệt
Có cố hương nào không cố hương

Và những mùa xuân mây dẫn về
Nghe lùa khắp bãi giá đêm khuya
Buồn che dưới đoá môi hồng phấn
Sông chở mây là vang gió đưa

Thôi hỡi lòng ta cơn giá băng
Đời ta vàng yểu nắng thu tàn
Tịch liêu đà ắp ngời vang vọng
Mai cỏ cây mùa sang vẫn sang

THẤT THỔ

Bạn quí đến từ nơi đất quí
Đất ta còn lưu lụy
trăm năm
Không như cõi trú này đơn bạc
Gió thu đông lạnh chỗ ta nằm

Mười năm lỡ đóng vai phiêu lãng
Làm tên bất sá giữa sông hồ
Cơm chợ cầm hơi sầu đã mỏi
Chút lòng thơ dại muối than tro

Mà có nghe chi lời gió bụi
Đâu mê tráng sĩ đốt thư phòng
Cũng không giũ áo quên tình phụ
Bỗng thành người thất thổ long đong!

Còn đâu tóc úa thời con gái
Mờ mịt bên trời mưa bão bay
Giả như quán lạnh nguôi sầu xứ
Thôi hãy ngồi đây đến rạng ngày

Đưa bạn ra xe đường đèn mờ
Hình như ta khóc cố hương ơi
Lại thêm một đứa ra phiêu dạt
Sông nhỏ rồi đau phận bể khơi

Quê nhà dẫu phụ người trôi nổi
Đâu chết trong ta chuyện trở về
Dẫu giết lần hồi tim lữ thứ
Vẫn còn mong mãi tới điên mê

Đêm nay trăng lạnh ngời bên núi
Ta vẫn ngồi đây ngóng cuối trời
Bạn có mang lòng ta đến đó
Uống giùm cốc rượu tiễn khuya vơi

TẠ CA

Vân vê sợi tóc trên tay
Thấy màu trắng bạc mới hay đôi điều

Mênh mông là nỗi trời chiều
Cái tầm quạnh vắng cứ nhiều thêm ra
Buồn lòng tưởng mộ ngày qua
Cái gần đã vợi cái xa lại đầy

Biết điều thôi biết nhiêu đây
Tình yêu là một vạt mây che đầu

0 nhận xét:

Đăng nhận xét