THƠ NGÔ THIÊN THU

Đêm trăng
Gửi HPNT
Người đi hái ánh mặt trời tắt
Một thưở chiêm bao quá nặng nề
Trường Sơn trải mấy mùa động lá
Ngọt ngào khúc hát thổi buốt tê
Nơi giã từ da vàng mắt đỏ
Cỏng mùa xuân tức tưởi gầy vai
Đêm hớt hãi tâm linh trỗi dậy
Mười mấy trăng buồn rớt xuông ngai
Bên ghế người ngồi thêu áo gối
Màn sương chớp lửa lạnh quanh đầu
Chiếc ghế chừng nghe răng rắc gãy
Sụp mấy khẳng khiu ướt sầu
Người đi hái ánh mặt trời tắt
Đem về nhen lửa quăng lên trời.

Cánh đồng vô danh

Những cánh đồng vô danh
Nuôi dân tộc tôi trưởng thành
Huyền thoại bước ra từ những hạt lúa vàng thơm mùi chiến tích
Trên những cánh đồng vô danh
Máu xương tổ tiên tôi rơi xuống để bảo vệ giống nòi
Ngàn năm đô hộ càng nuôi thêm ý chí căm thù
Dấu chân Lý Thường Kiệt, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ...
Làm khiếp đảm quân thù đầy đầy lớp lớp xác chết
Thành những bóng ma không nơi dung thân
Hôm nay mùa lúa chín
Óng ánh vàng mùa hạ
Những hạt lúa nhảy múa
Bản hùng ca không tên.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét