THƠ HOÀNG LỘC


nhiều điều không hiểu

nhiều điều không hiểu đâu em
một điều cũng
hiểu chết liền,
đó thôi

ta đi tóc trắng bên trời
bỏ em xanh tóc
bên đời phù du
đợi cho cạn kiếp sương mù
yêu em hồ dễ yêu bù
được sao ?

tà dương là nắng chiều đau
vầng trăng dường đã quên màu rồi em
cho nên ta
hiểu chết liền
lanh canh có tiếng tàn đêm chẳng ngờ !

tưởng còn thầm hỏi trang thơ
quầng thâm con mắt
mà chưa thấy người

nhiều điều không hiểu em ơi
nỗi ta
rớt giữa nỗi đời.
tứ tung...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét