THƠ ĐÔNG HOÀNG


Người đàn bà ngồi đọc thơ

Người đàn bà ngồi đọc thơ
Bên tách cà phê đắng
Những thi từ còn đắng hơn giọt
đắng
Tôi nói
Thơ chị quá bi lụy và chìm đắm!
Nhưng hãy cảm ơn trời
Cảm ơn cuộc đời
Đã cho chị nếm trải đủ đầy
mùi vị
Đã cho thơ đến bên chị
Giải phóng nỗi đau tận sâu thẳm
tâm hồn !
Nhưng chị biết mà
Cuộc đời thi vị bởi vì nó buồn
Và chị thì yêu nhiều quá !
Và cuộc sống chị cũng trôi lăn nhiều quá !
Nó quăng chị từ châu lục này sang châu lục kia
Từ đó mới có đêm sâu
Từ đó mới có trăng sao
Từ đó mới có quê nhà thăm thẳm
Từ đó mới có nhớ thương đăm đắm
Cuộc tình mới không còn êm ấm
Để chị nhận ra chân hạnh phúc
Không phải là những chân giátrị hay sao !

Tôi ngồi ngắm người đàn bà sống tận cùng nỗi đau
Khám phá ra rằng cuộc sống chị vẫn tuôn trào
Vẫn cứ dạt dào
Đôi mắt chị vẫn
lung linh mộng ảo
Tâm hồn chị
cũng đã thôi điên đảo
Đôi môi tươi
đọc những vần thơ tỏa ngát tình yêu cuộc sống
Và trên chiếc xích đu đong đưa trên ban công rộng
Chị vẫn đọc
thơ….

0 nhận xét:

Đăng nhận xét