của Nhà thơ NGUYỄN VĂN PHƯƠNG
TỨ TUYỆT 1
Cây xưa
Mọc đỉnh non thần
Nay che tượng Phật
Hoá thân Bồ đề
Một hôm
Tôi chợt bay về
Đậu trang nghiêm
Với giáng quỳ chấp tay.
TỨ TUYỆT 2
Bao năm
Đá ngủ quay quần
Sáng nay tỉnh giấc
Đón xuân trở về
Lều tranh
Ai dựng dáng quê
Khi không
Hoá chỗ
Tôi đề thơ chơi
TỨ TUYỆT 3
Hoàng trúc
mọc trước hiên thầy
Long thần hộ pháp
Đêm ngày cần chuyên
Tôi ngồi chiêm ngưỡng
Dáng tiên
Đã vào
Những bức tranh thiền
Xưa nay
TỨ TUYỆT 4
Lan ngoài
Cười đón mùa xuân
Lan trong vườn
Hẹn dần dần nở hoa
Thay nhau
Tô điểm sơn hà
Như tàu thay chuyến
Về ga đúng giờ
TỨ TUYỆT 5
Giả sơn
Thu gọn đất trời
Có sông
Có núi
Có nơi đặt chùa
Ngư Tiều Canh Độc
Vui đùa
Quanh Phật
Ngòi dưới
Cội Bồ đề xưa
TỨ TUYỆT 6
Chùa non
Linh khí toả đầy
Quyện hồn thơ
Đọng
Nét thầy tài hoa
Trước sân
Lan kiểng hài hoà
Cõi thiền rộng mở
Đón tà gió xuân
TỨ TUYỆT 7
Con ở phố
Vẫn tối đen
Thầy trên non lại sáng đèn
Như Lai
Từ thầy
Gió thổi khoan thai
Đến
Mười loài chúng sanh
TỨ TUYỆT 8
Trên ngàn
Độc ẩm đêm xuân
Lắng nghe
Suối đọc
Những vần thơ xưa
Rơi về hoà điệu
Cơn mưa
Nhớ ai?
Nỗi nhớ đong đưa
Mơ hồ
TỨ TUYỆT 9
Bàng thay táng lá
Đón xuân
Lộc non dệt vải thanh tân
Trên cành
Đỏ đang dần chuyển qua xanh
Tự mình
Làm một bức tranh
Trước chùa
TỨ TUYỆT 10
Ngồi đây trên đỉnh non thiên
Lắng nghe
Tượng Phật
Nhắc riêng với mình"
Mỏi chưa con
kiếp tử sinh
sao chưa dừng lại?
Để lênh đênh hoài?
TỨ TUYỆT 11
Ngày xuân tiền bối ghé chùa
Nghe thơ
Tự nhủ"còn thua xa nhiều"
bên nhau
học được một điều
"thơ là máu chảy
từng chiều đóng đinh"
TỨ TUYỆT 12
Chuông chùa
Từng bước qua non
Đi về chầm chậm
Đầu thôn cuối làng
Đánh thức
Mộng mị nhân gian
Có hay
Hoa nở đang tàn
Từ khi
TỨ TUYỆT 13
Thấy cao hơn núi
khi lên
Thấy rộng hơn biển
Khi quên thân còng
Té ra
Ta là hư không
Cao - thấp - rộng - hẹp
Do lòng mà thôi!
TỨ TUYỆT14
Hồ trong
Soi bóng ta trong
Trong
Như rượu gạo
Vẫn trong cùng người
Soi bóng tre
Dại muôn đời
Thẳng cong từng chổ tuỳ thời đổi thay
0 nhận xét:
Đăng nhận xét