THƠ VÕ CÔNG LIÊM


BỖNG DƯNG NHỚ EM DA DIẾT

Ta gọi em là gì cho thoả mộng đường mây ?
là mây là gió là tuyết tùng bay phất phới
long lanh đôi mắt nâu
ta gọi em một dãi ngân hà trong vừng trăng nguyệt quế
thước tha như nắng lụa hong mềm
mưa tắm gội những đêm hè về vội
chảy lên em ta đúc tượng hoang đường
và;
vuốt tóc em cho lần tắt thở
bằng nụ cười phá lệ tuổi hai mươi
chiều ngang vai trăng nhú ở đầu ghềnh
ta gọi em là gì cho thỏa mộng đường mây ?
đêm đen
gối đầu theo ảo tưởng
ru đời lên phiến đá mù sương
bằng những sợi tơ mềm bay lơ lững giữa trời mây
ta đuổi bắt cho mắt xanh chết đuối
vớt vát những lần tiều tụy em yêu
tha thiết như vũ điệu hồi sinh
đừng nhốt ta trong ngăn kéo
mùa đông
thả trôi cho dòng nước cuốn
một thời huyễn hoặc
tim ta là hồn ma bóng quế
rớt bên cầu trải nắng dầm mưa
đôi mắt sụp đổ đời mộng ảo
làm tình nhân cô độc

Giữa sâu thẳm loài thú hoang vô tội
một đời chết dở chẳng ai hay

0 nhận xét:

Đăng nhận xét