THƠ NGUYỄN ĐỨC PHỔ


RƯỢU NGHINH XUÂN

Chân vui bước phố chiều tháng chạp
chợ cuối phiên mưa bụi chật trời.
Tiết giá sầu rưng ngày vội tắt
nhường mùa như buổi hậu xa ngôi!

Thể như vua Kiệt ngày nước mất
danh tàn. Thân phận cũng tàn thôi!
Thể như chúa Chổm ngày tết nhất
về kinh giải nợ thỏa thuê cười!

Càng sống càng cay mùi đen bạc
ân oán trời chia đã sẵn rồi!
Chẳng hẹn gì xuân mà giáp mặt
nửa đêm trừ tịch ghé thăm chơi!

Nghinh xuân ngửa mặt kêu trời đất
qu ê quán trùng trùng mấy bể khơi!
Khoảng cách bạn, thù. Chỉ gang tấc
xây chi biên ải chẳng xây đời!

Người dưng gặp riết thành thân mật
hẹn tết khề khà nhắp rượu vui!
Cành mai, chậu trúc… Chẳng có thật
đành say cùng chén chú chén tôi!...

TÌNH, GIỤC NGÀY XUÂN TỚI

Ở đây lều cỏ đùn mây lợp
mái trĩu tầng tầng hoang dã tôi.
Lòng nghe tình giục ngày xuân tới
đưa đẩy em về dựng bếp vui.

Gió máy xôn xao chừng đây đó
mưa mai vắt vẻo nhánh u trầm.
Vén mộng nhìn. Xanh xao thảo mộc
mới hay tình mọc đã lời câm!

Em ở bên trời nghe khuất lấp
dáng mơ mấy thủa níu tay gầy.
Trời đã trồng cầu xin kịp gặp
phòng khi gió giật sóng tình lay!

Lối tình mở ngõ. Thôi cài giậu
mời em thăm thú buổi sơ đầu.
Mốt maì tơ thắm nhành yêu dấu
trăng dựa hiên ngoài. Ta dựa nhau!

Và sẽ cuối đường yẻn ả mộng
bóng cau thôn dã ngát hương trầu.
Lều cỏ rộn mùa thơ hiển lộng
chốn trần. Tình nhập cuộc bền lâu!...



0 nhận xét:

Đăng nhận xét