THƠ CAO THOẠI CHÂU

Ấm lửa quê nhà

Sương trắng quê người năm cùng tháng tận
Ngày lang thang đêm xuống cực vô ngần
Trái tim thắp lên thành ánh sáng
Ngày làm mặt trời đêm xuống giả con trăng

Đường phố ơi chiều nay hoa tuyết
Rợp trời bay tê cóng bước xa nhà
Có cơn đau xé từng khúc ruột
Ai hiểu lòng thương tưởng đứa con xa

Đất đâu phải nơi nào cũng thế
Gió đồng thơm khác gió kinh thành
Đêm đêm về cầu thang gác trọ
Kẻ xa nhà cháy khát nước sông trong

Từng ấy năm ngậm ngải tìm trầm
Và bao đêm nghe rùa kêu đá nổi
Trăm giây phút ngoái đầu trở lại
Thương vô cùng sợi khói quê hương

Từng phút từng giây dài ra đằng đẵng
Ta đi tìm không thấy cả trong mơ
Trong khổ tận thành đứa con bé bỏng
Được hân hoan úp mặt xuống quê nhà

Là đất trời hóa thành da thịt
Là hương trong da diết tấm thân người
Là những phút những giây dài nhất
Ngày vô cùng hạnh phúc đứa con rơi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét