HẠT NẮNG THÁNG TƯ


Nhớ em trùng điệp mùa hương
Hàng bông sứ trắng, ngát vườn trắng hoa

Thương em mây lặng ngàn xa
Chênh vênh núi thẫm buồn qua ráng chiều

Nhớ em về phố tịch liêu
Những con đường cũng ít nhiều bâng khuâng.

Thương em giữa cõi phù vân
Nhớ em để lại trầm luân kiếp người.

Em mang hạt nắng về trời
Trong cơn mưa lũ ta ngồi gọi tên.
BÙI NGỌC THÀNH

0 nhận xét:

Đăng nhận xét