Hôm nay hạnh phúc nào đã sống
Mà đời căng những vó câu chùng.
Tôi giậm chân đổ từng xúc động
Đứng bên ngoài cỏ ướt vườn hoang
Ôm mình như đá tảng
Giật ngược lời tự nhủ tồn căn.
Đúng đời ta không bao giờ quy định.
Làm sao tôi ngã lòng
Giữa khí trời hắc ám
Gió thổi tung những áo xiêm vàng
Có kẻ lạ mến yêu không căn cứ.
Một đêm nào ai chẳng hề ngó tới
Lúc bấy giờ sa ngã tận vô luân.
oOo
Phải có kẻ tu thân
Mới biết mình dục vọng
Có thấy chăng trời đang thét lớn
Ôi làm sao tôi nín lặng trong tâm.
Hãy đổ hết chú tâm xuống lòng huyệt lạnh
Sống điềm nhiên ngoài giới hạn sinh thời.
Ngửa mặt hát rong
Nghe đời mình hồi phục
Giữa muôn người ghi tạc lấy ai đây.
Ôi sự sống trăm đường giác ngộ
Nhắc cho tôi một lối biết ơn người.
oOo
Gõ cửa nhà ai
Chợt thấy mình thói xấu
Đã bao đêm, đêm vô cùng khổ nhục
Muốn giết người xem cõi chết bao xa.
Tôi đứng lặng thề nguyền lời vị kỷ
Neo chặt vòng u ám bản thân
Thôi đã mất vinh hoa nào bôi mặt
Thật không ngờ ai điểm một vết thâm.
Tôi đừng nên nghe kỹ
Người nào chẳng mưu toan
Chính tôi kẻ giam mình trong nước đục.
Hãy giựt phăng bao điều rêu mốc
Thả xuống vùng nước đọng xanh xao
Nơi chán chường vàng
Thản nhiên lòng thanh bạch.
Hồn ai vui vừa hát trong ta
Gieo lệ ngọc mừng tươi in sẵn.
Chân tay mở một vòng trói buộc
Tự dưng đời sâu kín miên man.
Ngó thấu luận suy
Mọi hình dung tan rã
Hãy kết nghĩa từ đây sinh sống
Hắc ám nào đổ xuống đáy mồ cao.
oOo
Có kẻ theo ta đuổi bóng
Vu điều giáng họa vô lương
Nhưng thật bao lời hiểu được
Tôi nên giữ lấy kề bên.
Rung khẽ một đôi lần tự tín
Mà trong ta thoáng đã hài âm.
Dẫu sự đời buông giây trói chặt
Tự dung thân khảo xét quanh mình
Như kẻ sống vô tâm
Tôi đứng ngoài lay động.
oOo
Muốn đổ cạn xem chừng vụ lợi
Trong lòng ta đính một con tin
Hẳn từ đây vồ thêm đã muộn
Lăn hồ đồ trí não không quen.
Tựa bóng phàm nhân
Phai tàn tinh lực.
Sắp có kẻ tìm soi sinh lộ mới
Dẫu gù người còn nom thấy áo quan.
Thật người sống không hề rõ mặt
Có khai tên biết chẳng từ nan.
Quả vậy tôi bám dần theo lòi dự đoán.
oOo
Sự thật cạn mù mờ
Đã vô cùng trắng xóa
Hãy đứng trong đời ta biến động
Biết rắp tâm dò đỉnh nhân sinh.
Tự tương lai
Rũ lòng khát vọng
Đến hiện thời
E sắp vong ân.
Đột nhiên lòng không ngừng lột tả.
Như một chiêm bao
Dật dờ cơn biển lặng
Mãi rong mình ngoài xúc động tử sinh.
Ôi được sống như một cô hồn
Tự dưng và vô hình toàn vẹn.
oOo
Vạch sẵn mối lao tâm
Gieo mình trong cuộc thế.
Hãy bình yên dọc theo điểm tựa
Cơn hồi tâm thu phục bao giờ
Ngó tới non cao
Dẫu thấy mình kề bên vực tối.
Mối hân hoan từ đâu ghì chặt
Rũ liệt người quanh gốc tham lam
Thấu tận vô tâm
Dẫu chu toàn đời bao phận số.
Có ai chăng
Người tôi hằng muốn gặp
Thật không sai
Tôi bước vội từ lâu.
oOo
Giữa muôn phần tử khí
Ngửa mặt hát rong
Hỡi bao lời tung hô quy tụ
Sáng danh người đổ máu tự sinh.
Một nơi nào khi tôi đính hẹn
Đeo trong lòng một tiếng chuông rung
Quay ngược lại bao lời khảo tội
Bỗng đâm mình giữa cõi viển vông.
Sự sống quá manh tâm
Kẻ nào không đầu thú.
Đúng từ đây
Không hề la lối
Gõ nhịp mình
Lăn bước tự dưng.
Chính tôi kẻ thu hình muôn tiết điệu.
NGUYỄN PHÚ YÊN
(1966)
Mà đời căng những vó câu chùng.
Tôi giậm chân đổ từng xúc động
Đứng bên ngoài cỏ ướt vườn hoang
Ôm mình như đá tảng
Giật ngược lời tự nhủ tồn căn.
Đúng đời ta không bao giờ quy định.
Làm sao tôi ngã lòng
Giữa khí trời hắc ám
Gió thổi tung những áo xiêm vàng
Có kẻ lạ mến yêu không căn cứ.
Một đêm nào ai chẳng hề ngó tới
Lúc bấy giờ sa ngã tận vô luân.
oOo
Phải có kẻ tu thân
Mới biết mình dục vọng
Có thấy chăng trời đang thét lớn
Ôi làm sao tôi nín lặng trong tâm.
Hãy đổ hết chú tâm xuống lòng huyệt lạnh
Sống điềm nhiên ngoài giới hạn sinh thời.
Ngửa mặt hát rong
Nghe đời mình hồi phục
Giữa muôn người ghi tạc lấy ai đây.
Ôi sự sống trăm đường giác ngộ
Nhắc cho tôi một lối biết ơn người.
oOo
Gõ cửa nhà ai
Chợt thấy mình thói xấu
Đã bao đêm, đêm vô cùng khổ nhục
Muốn giết người xem cõi chết bao xa.
Tôi đứng lặng thề nguyền lời vị kỷ
Neo chặt vòng u ám bản thân
Thôi đã mất vinh hoa nào bôi mặt
Thật không ngờ ai điểm một vết thâm.
Tôi đừng nên nghe kỹ
Người nào chẳng mưu toan
Chính tôi kẻ giam mình trong nước đục.
Hãy giựt phăng bao điều rêu mốc
Thả xuống vùng nước đọng xanh xao
Nơi chán chường vàng
Thản nhiên lòng thanh bạch.
Hồn ai vui vừa hát trong ta
Gieo lệ ngọc mừng tươi in sẵn.
Chân tay mở một vòng trói buộc
Tự dưng đời sâu kín miên man.
Ngó thấu luận suy
Mọi hình dung tan rã
Hãy kết nghĩa từ đây sinh sống
Hắc ám nào đổ xuống đáy mồ cao.
oOo
Có kẻ theo ta đuổi bóng
Vu điều giáng họa vô lương
Nhưng thật bao lời hiểu được
Tôi nên giữ lấy kề bên.
Rung khẽ một đôi lần tự tín
Mà trong ta thoáng đã hài âm.
Dẫu sự đời buông giây trói chặt
Tự dung thân khảo xét quanh mình
Như kẻ sống vô tâm
Tôi đứng ngoài lay động.
oOo
Muốn đổ cạn xem chừng vụ lợi
Trong lòng ta đính một con tin
Hẳn từ đây vồ thêm đã muộn
Lăn hồ đồ trí não không quen.
Tựa bóng phàm nhân
Phai tàn tinh lực.
Sắp có kẻ tìm soi sinh lộ mới
Dẫu gù người còn nom thấy áo quan.
Thật người sống không hề rõ mặt
Có khai tên biết chẳng từ nan.
Quả vậy tôi bám dần theo lòi dự đoán.
oOo
Sự thật cạn mù mờ
Đã vô cùng trắng xóa
Hãy đứng trong đời ta biến động
Biết rắp tâm dò đỉnh nhân sinh.
Tự tương lai
Rũ lòng khát vọng
Đến hiện thời
E sắp vong ân.
Đột nhiên lòng không ngừng lột tả.
Như một chiêm bao
Dật dờ cơn biển lặng
Mãi rong mình ngoài xúc động tử sinh.
Ôi được sống như một cô hồn
Tự dưng và vô hình toàn vẹn.
oOo
Vạch sẵn mối lao tâm
Gieo mình trong cuộc thế.
Hãy bình yên dọc theo điểm tựa
Cơn hồi tâm thu phục bao giờ
Ngó tới non cao
Dẫu thấy mình kề bên vực tối.
Mối hân hoan từ đâu ghì chặt
Rũ liệt người quanh gốc tham lam
Thấu tận vô tâm
Dẫu chu toàn đời bao phận số.
Có ai chăng
Người tôi hằng muốn gặp
Thật không sai
Tôi bước vội từ lâu.
oOo
Giữa muôn phần tử khí
Ngửa mặt hát rong
Hỡi bao lời tung hô quy tụ
Sáng danh người đổ máu tự sinh.
Một nơi nào khi tôi đính hẹn
Đeo trong lòng một tiếng chuông rung
Quay ngược lại bao lời khảo tội
Bỗng đâm mình giữa cõi viển vông.
Sự sống quá manh tâm
Kẻ nào không đầu thú.
Đúng từ đây
Không hề la lối
Gõ nhịp mình
Lăn bước tự dưng.
Chính tôi kẻ thu hình muôn tiết điệu.
(1966)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét