GHEN

Anh ghen cái chỗ em ngồi
Ghen bàn ghen ghế, ghen trời ghen mây
Anh ghen ngọn gió lắt lay
Anh ghen cả giọt mưa bay cuối trời
Anh ghen em đến rã rời
Ghen giường ghen chiếu ghen nơi em nằm
Ghen em giọt lệ âm thầm
Anh ghen cả những đêm rằm nguyên tiêu
Ghen em cái nét yêu kiều
Anh ghen em cả những điều lo toan
Anh ghen cây cỏ bên đường
Ngó chân em bước mơ màng cái chi
Ghen từ đôi guốc em đi
Ghen luôn giọng nói nhu mì người dưng
Anh ghen con muỗi trong mùng
Cứ tìm mọi cách đến gấn bên em
Ghen ngày rồi lại ghen đêm
Ghen cho đá cứng đến mềm mới thôi
Ghen từ khóe mắt, bờ môi
Sợ em cả nể nói lời đẩy đưa
Anh ghen ghen mấy cho vừa
Sáng ngồi chiều đứng buổi trưa ghen nằm
Anh ghen như thể con tằm
Tháng ngày cần mẫn âm thầm nhả tơ
Ghen em ghen đến bơ phờ
Ghen chi sớm ngẩn chiều ngơ thế này
Thánh thần,Phật Chúa bó tay
Lời kinh tiếng kệ đổi thay được gì
Anh là một gã tình si
Ghen em đọa xuống A tỳ cũng vui
Anh ghen cả những nốt ruồi
Trong em nó đứng nó ngồi ở đâu

Tình yêu vốn rất nhiệm mầu
Ghen em như tiếng kinh cầu thủy chung.
NGUYỄN MIÊN THẢO

0 nhận xét:

Đăng nhận xét