BÓNG - LÊ NGỌC THUẬN

Gõ chuông mõ từ núi rừng Lục Tuyết
Niệm nam mô không ngộ được nồi khoai
Ta lục lọi nửa đời chưa tìm thấy
Nơi chôn nhau của con chim chết chiều qua

Có phải ta chỉ là tên vô lại
Ngồi kiết già mộng vẫn cứ bất lương
Nhỡ buông tay để tình rơi vô vọng
Mặt mũi nào còn ngạo với nhân gian

Rượu ở đây mà em thì biền biệt
Một mình ta trơ trẻn giữa cơn say
Những bài thơ đã bán thân bất toại
Ta yêu người đau đớn rất nghiêm trang

Mang em trong ta như một bào thai
Nhưng khổ nổi không thể nào sinh nở
Đạo của tình – tội này là rất lớn
Thành trái tim tàn tật tới trăm năm

Thiền vốn vô môn làm sao gõ cửa
Đời vẫn vô thường nên ta lạc nhau
Gần đến tháng mười – vương phi có nhớ
Trời chắc sẽ mưa dù không như xưa

LNT

0 nhận xét:

Đăng nhận xét