có đôi mắt phỏng hoả đốt chùa
quậy đời ta như cơn bão cuốn
rồi ra đi như lá vàng rơi
tội cho ta – bao năm chay tịnh
tưởng chừng như đã quên hết tình
bỗng dưng phơi trái tim cảm cúm
để bây giờ thành khối ác u
mùa đông cũng già nua lẫm cẫm
lạnh không ra hồn mưa chẳng xong
Huế mơ màng nhưng không e thẹn
nhà hàng đầy vương gia - đại gia
bụng dạ ta hẹp hòi ích kỷ
cứ như trâu cột ghét trâu ăn
thấy tiền ta chửi đời ma quái
thấy tình ta tức ói mật ra
có phải vì duyên hay là nghiệp?
rượu say ta tìm hỏi Như Lai
Phật chỉ trời – mưa bay có gió
Phật chỉ đất – có vì cỏ cây
Ta chẳng hiểu gì – ngó sông Hương
rồng rắn ngờ nghệch trôi vô thường
thấy cô bé ngủ ôm vú mẹ
chợt nhớ em – ta – chưa có con
TẠP LỤC - THƠ LÊ NGỌC THUẬN
Người đăng:: Phong - Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét