THÁNG GIÊNG - THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

chạm bờ em cơn khát thiếu nữ ngày đồng trinh
nụ hôn đa mang tận tế bào xé từng mảnh thời gian treo tường
chật vòng tay chật ánh mắt chật hơi thở
sợi tóc nhẹ bay qua cánh đồng cảm xúc
em trôi
tháng giêng đọng lên môi tuổi không còn son rỗi
không mua được thời gian để khỏa lấp
cơn khát anh trong em tình yêu vừa chạm tới
tiếng thở bật lên ngọn thủy triều chực sáng
sóng sánh nước mắt đặt lên tim lời thề đầu tiên trọn vẹn…
ai bán tình yêu để em mua bằng những dại khờ
mặt đất nứt tầng vĩ than hồng khai phóng ngày em
đến từ tim, đi từ tim đắng ngọt phù sa núi rừng mùa phục sinh lá hoa cây cỏ
phía bên kia tháng giêng đã bước qua cầu…
buổi chiều bên song cửa người con gái ngồi dệt tình yêu bằng nước mắt
lóng lánh mùa xuân ngoài kia đã đi qua thời gian, mái tóc nhuộm thêm lần nhung nhớ
cứ rơi, cứ nhặt
nỗi buồn tan trên môi vị mặn của ngày
tháng giêng đầy lộc
phía bờ hạnh phúc sum vầy
hoan ca tiếng cười tháng giêng ai gánh trầu cau qua ngõ
đám cưới trong miền viên thẳm phía mờ xa đoàn tàu đã ra khơi
bật dậy tháng giêng hiền ngoan ngọn cỏ con ươm mầm nhựa sống
những công trình ngăn núi ngăn sông thắp sáng muôn nhà ánh điện
sớm mai chim hót đầu hiên biết tim mình lạc nhịp
cầu may gì trong tháng giêng
khi hò hẹn đã đôi lần cách sông cách bể?
N.T.A.Đ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét