VỀ LÀM MÌNH ĐI - ĐÔNG HÀ

Minh họa :TRẦN Ngọc Sinh

14 đứa ra trường đúng 15 năm. Toàn con gái. Buổi chia tay đầy nước mắt tưởng chừng như ngàn đời ngàn kiếp không gặp lại. Thế mà vừa rời thị xã lại gặp nhau cái độp ngay ở Huế. Lại thuê chung phòng ở ríu rít như chim.


Hồi này không khóc khi chia xa. Mỗi đứa tự tách bầy khi gặp con chim trống đến cúc cu cù rủ. Không đứa nào hỏi đứa nào. Cũng không cần giải thích thanh minh. Chỉ có đôi khi quặn thắt lên một chút vì đứa này đứa kia trắc trở trong chuyện tình. Nhưng tuổi trẻ giàu lòng tin yêu, hết chuyến yêu này sang bờ yêu khác. Lần chia tay thứ hai xao xác hơn. Mỗi đứa bôn ba một nơi. Không kịp thời gian tụ tập nhau để khóc như hồi đó.


14 đứa như 14 hột giống, gieo mỗi phương một cây. Chỉ có quê nhà là cụm lại đầy đủ đếm một bàn tay. Mà cũng ít khi gặp nhau. Lúc này yêu không từ bờ này chuyến khác nữa. Yêu để lấy chồng. Nên đứa nào đứa nấy hối hả hơn xưa. Cũng không kịp thời gian gặp nhau mà khóc.

Năm thứ 15 lại ríu rít như chim. Chỉ bằng một lời hẹn.

Không đủ 14 đứa. Nhưng vẫn xem như trọn vẹn bởi buổi này có đủ thủ lĩnh quân sư quân ba hàng bốn dãy. Kéo nhau vào nhà hàng thường ngày vẫn đến cùng mọi người ở cơ quan. Chủ quán ngó ra khách nào cũng quen nhưng hôm nay sao bỗng đi chung với nhau hóa lạ. Ngác ngơ ngoác miệng ra cười rồi vồn vã kéo lên lầu.

Thức ăn đồ uống dọn ra. Nhìn quanh chỉ toàn nước ngọt!

Thủ lĩnh khoát tay dẹp ngang. Chủ quán đâu cho két Heineken.

Tức thì rộ lên ừ ken ừ ken. Lâu lắm mới gặp nhau, không say không về.


Nói lâu lắm nhưng kỳ thực thông tin mỗi đứa đều nắm chặt trong tay. Thời buổi Internet lan nhanh như điện, đứa nào có chuyện chi, có giấu trong sơn cùng thủy tận cũng mò ra. Huống chi ba chuyện lắt nhắt đàn bà.


Vẫn giọng thủ lĩnh cao hơn cả. Con này chân dài ngồi cạnh thùng bia, chịu khó làm tiếp viên nghe. Cười rộ lên khiến bàn bên ngoái nhìn. Giật mình, chết cha, không khéo phụ huynh lớp tao mày ạ. Kệ đi, bỏ qua đi. Coi như hôm này mày không làm cô đi. Mày làm mày bữa đi. Mất mát gì đâu mà lo. Ừ há! Bữa nay tao về làm tao, chắc không can chi hỉ!


Về làm mình đi.

Về làm mình, thủ lĩnh ngồi thừ người ra. Lâu quá rồi chúng mày ạ. Lâu rồi tao mới được làm thủ lĩnh lại nè. Tự bữa cuối cùng với tụi mày xong tao đóng nhiều vai. Vai nào cũng trọn. Tao diễn bài con ngoan. Ra trường, đi làm, lấy chồng. Từ bấy đến nay diễn vai vợ hiền dâu thảo.


Cả bọn lại nhao nhao. Vậy mày hạnh phúc rồi. Ðời này, đứng núi này trông núi nọ là té nhào nghen cưng.

Thủ lĩnh rớt nước mắt. Tao đóng toàn vai hạnh phúc. Nhưng sao hạnh phúc lại có màu buồn hả chúng mày?

Năm xưa khi học đến bài thơ về hạnh phúc vẫn nhớ câu thơ về mất mát, nhưng mất mát cỡ nào cũng có màu hồng.

Giờ có mất gì đâu mà sao mày lại khóc.

Thủ lĩnh cười nhiêm nham trong nước mắt. Ờ há. Có mất gì đâu. Tóc hết xanh thì nhuộm tím nhuộm vàng. Mắt môi không còn long lanh thì tô son điểm phấn. Nhan sắc e chừng muôn phần lộng lẫy hơn xưa.

Thủ lĩnh kể chuyện chị thỏ bông đi lạc tình cờ đọc đâu đó. Chuyện rằng chị thỏ bông đi lạc không phải vì không biết đường về. Chỉ là chị biết rằng anh thỏ bông không cần đi tìm chị, bởi tin chắc chị khắc sẽ tự về đến nhà, còn mang theo cà rốt cho anh. Anh thỏ bông không hề biết khi về đến nhà, chị thỏ bông đã kịp ghé ngang cùng anh thỏ trắng, rồi tạt dọc với thỏ nâu.


Thủ lĩnh ngừng kể. Hỏi trống không: Vậy là mất hay được? Có mất thì phải làm sao?

Tất nhiên như 15 năm trước, câu hỏi ấy sẽ dành cho quân sư. Quân sư ngồi khều khều miếng thịt gà, giả vờ gặm xương để khỏi trả lời câu cắc cớ kia. Câu hỏi 15 năm trước của thủ lĩnh dành cho quân sư đơn giản hơn: cô bé quàng khăn đỏ phải làm gì khi gặp chó sói? Câu trả lời tất nhiên là không được vào rừng. Bây giờ chị thỏ bông đã vào rừng, đã ra khỏi rừng. Hỏi nữa làm chi?

Ăn nhậu xong vẫn chưa hết ngày hò hẹn. Cả bọn kéo nhau vào quán cà phê. Lục tục vòng quanh thế nào lại về chỗ cũ. Chỗ này khi mình đến tóc còn chấm ngang vai, nhớ không? Giờ đứa nào cũng xù tung như chim sẻ mẹ.

Quân sư châm điếu thuốc. Từng vòng khói nhả quanh lơ lửng trôi một hồi rồi quay về lòng vòng trước mặt mấy người khách cắm mặt bên laptop tận dụng chút thời gian ít ỏi làm việc công. Chị chủ quán nhìn cả bọn cười. Giai nhân ơi cho bọn này giang hồ chút nghe. Dòm cái biển “no smoking” rồi, có gì chút nữa bọn này chịu phạt. Nhìn cái cười ngót nghét 50 còn diễm lệ của chị chủ mà lòng rưng rưng.

Bàn bên ồn ào. Mấy người khách khó chịu hắt hơi đánh hắng. Mấy đứa con gái (trong vỏ đàn bà) dường như không còn thấy thế giới có thêm ai, tha hồ giành nhau ngôn từ mà diễn thuyết. Thủ lĩnh tất nhiên vẫn còn giữ vai trò, trông chừng mỗi giờ thêm mỗi vững, như xưa đã thống lĩnh suốt ba năm ròng, tuyên bố hùng hồn. Kệ đi bây, 15 năm mới có một ngày. Bữa nay tao nhất quyết chỉ còn làm tao thôi, chúng mày ạ.


Quân sư vẫn ngồi im cười cười ngó mây trời qua khói thuốc. Khúc này năm xưa. Mưa lâm thâm. Mùa xuân của tuổi dại thì đẹp vô cùng. Quân sư cùng chàng ôm bó hoa layơn hái trộm vườn nhà ai rón rén đến ký túc xá tìm thủ lĩnh. Quân sư vừa đi sau lưng vừa ngắm chàng mà lòng không thôi ao ước. Ao ước bao giờ mình được ở vị trí thủ lĩnh như giờ phút này đây... Thì đến tận giờ phút này đây, chàng đã cùng thủ lĩnh làm nên cặp đôi hạnh phúc. Còn quân sư vẫn tiếp tục làm quân sư cho thủ lĩnh, để trả lời những câu hỏi về chị thỏ bông.

ĐH(TTO)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét