MỘT NGÀY,MẶT TRỜI KHÔNG THỂ NGỦ - ĐỨC PHỔ



Chưa qua mùa đại hạn
Gió tứ phương thúc ngọn phiêu bồng
Tan tác những đứa con nửa đời phiêu tán
Vẫn mang theo lịch sử giống nòi

Chi sá oằn vai nhược trí
Lòng kiên trụ giữa đất tròi
Mắt đăm một miền hương thổ!

Chiều đứng lại cùng chùm mây bạc
Nhiễu nhương trên từng định mạng ta
Khóc/cười.Lắm khi mang chung ý nghĩa
Của một nỗi đau,oan trái khôn cùng

Đâu còn lời để tỏ cùng nhau
Khi trái tim mình quặn thắt
Ngọn cờ tiếng trống và nỗi thịnh suy
Giục giã triều dâng huyết quản!

Nhìn nhau là hẹn một điều chi
Ngoài tầm tưởng tượng
Có bao giờ ta ở ngoài ta
Chỉ ở trong ta riêng lẻ!

Trái tim chẳng đủ chứa tình
Khi lòng bên lòng,đã quạnh!

Nghiêng bầu gió tứ phương reo
Rượu rót vung trời ngất ngưởng
Thất chí người xưa say ở chợ
Ai nay áo gấm khóc xa làng!

Chiều đứng lại là ngày chưa lên tuổi
Sốt sững bờ vực thời gian
Nuốt đắng lời chia vội
Mụn mằn đốm lửa chong đêm

Từ phía chân trời xa ngái
Một ngày,mặt trời không thể ngủ
Để chẳng có sớm mai nào, chia tay …

ĐỨC PHỔ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét