VÔ HẠNH - LÊ NGỌC THUẬN



Bạn bè kẻ khuất núi-người không về
Nên Huế chừ buồn chết được
Gió sông Hương thì thất thường mặn lạt
Rượu Kinh thành say không tới nơi

Tình của ta ngàn cân treo sợi tóc
Tóc Vương phi lại cắt ngắn mất rồi
Năm tháng đã biến thành quá khứ
Em vẫn cười bằng đôi mắt đá chanh

Nhiễm một chút môi em mà hóa bệnh
Đã nửa đời chưa hết mộng phù du
Nợ ba sinh còn quẩn quanh lui tới
Ta ôm liều cái sắc sắc không không

Rượu rót đầy không mời ai cạn chén
Bởi vì em như bóng quế hồn ma
Nhỡ một chiều mây trời xanh chốn cũ
Em lại về chạm cốc cuồng si

San đã xa-Thảo ngàn trùng thất thế
Còn mình ta trang trải nỗi cô đơn
Hình như có vài giọt mưa tháng sáu
rơi muộn phiền trên dung nhan xưa

0 nhận xét:

Đăng nhận xét