THANH MUỘI - LÊ NGỌC THUẬN



Lỡ sa lầy trong trận đồ quá khứ

Một cuộc tình không có dấu vân tay

Ta yêu người như trèo lên lưng cọp

Không còn đường di tản để về đâu



Dăm ba chén hé lòng say ta nhớ

Thuở mà em còn tóc hát gió lay

Thuở cà phê linh thiêng hơn rượu lễ

Thuở em cười ngồn ngộn một vầng trăng



Chừ đôi môi đã quá hạn hết thời

Ta hôn liều dù không tình bảo chứng

Rượu chiều nay như cô gái lỡ thì

Ngồi trang điểm ngắm mình trong đơn độc



Tóc Vương phi đã man khai lý lịch

Buồn của ta phá sản tự bao giờ

Bao năm qua đầu xuôi đuôi không lọt

Đành nâng ly núp bóng từ bi



Ta học đòi người xưa ẩn dật

Lại bộn bề tong bếp lửa mưu sinh

Thôi thì kiết già mà yêu vậy

Thanh muội ơi! mưa có tự mây trời



Khu vườn đó rượu quỳnh không còn nữa

Gốc khế già rơi rớt giọt sương khuya

Em đâu biết ta đã từng lặng lẽ

Đốt thuốc đứng chờ bên con phố xưa



LNT

0 nhận xét:

Đăng nhận xét