Tuổi Thơ Em




Thương qúa đi đôi mắt em lạc lõng
Giữa phố người cố kiếm một tình thương
Bàn tay khô em phơi trong nắng cháy
Van xin đời cho một chút yên vui
 
Em đứng đó níu tương lai hư ảo
Có chút thừa cho em cứu ngày mai ?
Ôi oan nghiệt tuổi thơ em lê lết
Chế độ nào cướp mất cả ngày xanh !
 
Sao thương qúa tấm thân em còm cõi
Đất là giường .. không có mái che thân
Em nằm đó trăng sao rơi trên tóc
Bàn chân dường như ngạo cả thế gian
 
Sương ướt lạnh thấm đời em rách nát
Vá víu hồn phơi trải dưới nắng hanh
Đời nghiệt ngã hay lòng người khắc nghiệt
Đốt cuộc đời em giữa chợ long đong 

Thương thật thương những mảnh đời phiêu bạc
Bởi vì người còn chưa nhận ra em
Búp măng kia tơi bời trong gió bão
Biết bao giờ vươn hứng ánh bình minh

Ai chà đạp nhân phẩm em .. cay đắng !
Chẳng ngoảnh đầu quay lại chút tiếc thương
Ôi hai tiếng Việt Nam hoài vang vọng
Sao dập vùi .. chôn lấp tuổi thơ em ?!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét