dòng tóc chiêm bao
từ em tóc hoá dòng sông
ta trôi theo với không cùng thời gian
từ em lòng dạ quan san
thì sông tóc cũng dặm ngàn mù khơi
lược gương ở lại thương đời
mà ta cứ phải còn trôi dật dờ
ai người cúi lượm câu thơ
nhoà đêm nét chữ mưa mờ trăng xanh
cơn đau xuống cõi riêng mình
thấm loang tới cả cội cành thiên thu
tóc dòng đã sợi chiêm bao
hôm qua là của hôm nào vậy em ?
9-2001
0 nhận xét:
Đăng nhận xét