Trùm chăn che dấu nổi buồn
Mà sao vẫn thấy giọt buồn đâu đây!
Rung cây cho rụng u sầu
Càng nghe quạnh vắng thấm sâu trong hồn.
Trèo lên con dốc đuổi buồn
Lăn nghiêng xuống vực tơ cuồn cuộn theo.
Uống cho cạn kiệt nguồn thơ
Chôn trong đáy cốc tan mơ vẫn buồn.
Trời ơi sao gỡ cái buồn
Đeo dai đeo dẳng như guồng chỉ tơ.
Bứt ra đem đốt thành tro
Khói um cuộn lại tròn vo cái buồn.
Ôi sao lại quẩn quanh hoài
Đem đi phơi nắng hiên ngoài không vơi.
Tưởng đâu mở được cái buồn
Mà sao vẫn thấy ơi buồn buồn ơi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét