NHỚ MỘT NGƯỜI - BÙI LONG

Nhân kỷ niệm 7 năm ngày mất của nhà thơ Thái Ngọc San
19.7.2005 - 19.7.2012)
Hôm nay bỗng nhớ một người
Dáng gầy như cây khô
Mái tóc bồng phiêu bạc điểm sương
Nụ cười hiền rêu Thành nội

Người ấy đã ở nơi này
...
Và đã ra đi từ nhiều năm trước
Xương thịt đã lịm màu trong đất
Huế từ đó vắng một Con Người

Mỗi ngày trong công việc
Đâu đó trên đường phố
Đâu đó trong bàn rượu…
Tôi vẫn thấy gương mặt gầy
Dáng hiền như cây khô

Lâu rồi
Từ khi người ấy bỏ chúng ta mà đi...
Quanh tôi cuộc đời vẫn chảy
Quanh tôi có thêm người cũ mới
Người tôi gặp không nhớ hết
Nhưng sao tôi khống thấy có ai giống như người ấy

Không ai có mái tóc bồng phiêu bạc
Không ai có gương mặt rám
Không ai có dáng hiền như cây khô
Dáng đi lêu khêu với trái tim nồng nghĩa khí
Không ai có gọng kính đồi mồi
Không ai ngồi uống rượu và kể về chuyện cũ
Chuyện lon gạo bỏ trong túi veston
Chuyện người tù còn mắc nợ mấy con bò
Chuyện người bạn già Lê Văn Ngăn
….

Và bên ly rượu mỗi chiều ở 26 Lê Lợi
Người vẫn hát: “Em ơi tôi lên đường phố cũ
Tìm em chiều hẹn hò…”
“Nửa đêm lạnh qua tim
Giữa đường phố hoa đèn
Có người mãi đi tìm….
…Và xin ghi kỷ niệm một đêm thôi”
Bây giờ người ấy tôi không còn tìm thấy
BL

0 nhận xét:

Đăng nhận xét