DỬNG DƯNG - NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO

Mùa dửng dưng em buổi chiều say gió

Ngồi thương bàn chân mỏi rã những con đường

Màu áo em nâu lả lơi chiều gió

Dìu nỗi buồn qua sông

Thả giấc mơ về Cố Quận

Mắt cay


Giấc ngủ đầu đông áp mặt vào chiếc khăn quánh đặc thời gian

Cánh cổng đầy hoa giấy trắng

Nở trong mùa dửng dưng

Em đưa tay

Chạm phải nỗi ngày gân guốc

Gọi gió về che chắn nỗi trống không


Không ca hát

Không chia xa

Gửi trái tim về Cố Quận

Con đường cong nắng đầu đông

Cơn mưa kéo ngày rơi buốt

Không xóa tan vệt thời gian đậu hờ trên mắt

Tóc thả rơi vài sợi bạc

Trắng màu thời gian

Rơi như hoa sữa cuối mùa

Đượm hương từ miền xa thẳm


Đầu đông

Tháng ngày chập chùng lỗi hẹn

Chiều nay gió về thả rơi câu thơ đường trơn không vướng bụi

Mắt cay.

HHT 19H30 27-10-2011

N.T.A.Đ


0 nhận xét:

Đăng nhận xét