HUẾ, NỬA VẦNG TRĂNG - HƯƠNG NGỌC ANH

 
 HUẾ ,  NỬA VẦNG TRĂNG

Khi cơn gió heo may, buồn, buốt lạnh
Tôi trở về lặng lẽ giữa sao khuya
Thương cảm chi tôi
Mà rầu rứa Huế!
Một nửa vầng trăng
Ngâm bóng bến sông
Chờ?

Tiếng rao khuya cho dài thêm nỗi nhớ
Ngọn đèn dầu, ấm cúng mái nhà  xưa
Tôi nằm nghe mạ kể chuyện thuở  nào
Lúc ba mạ cưới rồi
Mới thấy nhau
Dị rứa!

Thuyền ai đậu  im lìm bên bến vắng
Chở giùm tôi những kỉ niệm  đầy vơi
Tôi biết điệu đàng
Che nón lúc chiều rơi
Lá thư tình ai trao
Ngượng ngùng không dám nhận

Rồi tình yêu mang cánh bèo xa bến
Chiều Tây Nguyên thấy núi nhớ Ngự  Bình
Sông Krông Ana cuộn sóng lại nhớ quê  mình
Dòng sông Hương
Êm đềm thơ mộng

Ôi! Cuộc đời là gió hư vô
Ai biết được ngày mai số phận
Lúc ra đi
Trăng tròn cười rạng rỡ
Lúc trở về
Còn nửa mảnh trăng nghiêng

Huế có thương tôi mà đêm thăm thẳm
Giọt sương rơi da diết điệu Nam Bình
Tôi trở về chân bước nhỏ  chông chênh
Nửa vầng trăng khóc
Tôi buồn
Ơi Huế!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét