Những ngày băng qua đồi Đại Ninh
Kính tặng thầy Tuệ Sỹ
Biển Đông nói gì, Trường Sơn nói gì
mà chân người rộng, mà mắt người sâu.
Ôi thăm thẳm địa cầu,
hôm qua tôi mơ bóng người trên đỉnh đồi lan trắng
chập chùng mong manh mà kiêu bạt
hao gầy mà trầm hùng
đôi mắt ướt đã đốt vào đêm vũ trụ
đôi tay gầy đã phớt một đường bay
mù sa mà Đông Tây hội ngộ
đôi chân liêu xiêu mà phơ phất chân trời
đem tối và bóng sáng,
giá rét và lửa
đói khát và mênh mông
mọi sự đã hàm chứa trong một tinh thể cô liêu
dẫn nhập vào vũ trụ khôn cùng
đi là trải nghiệm
đi là mất dấu
lồng lộng trên cõi về
hành dã đã đi qua đi qua bao lủng đồi
không ý thức không tên tuổi, không sưởi ấm
chỉ còn vầng trăng treo trước ngực
và " Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng
Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu" (*)
Trên đời Đại Ninh khuya ấy Người và vầng trăng đã đồng hành...
VÔ BIÊN.
(*) Thơ Tuệ Sỹ
Kính tặng thầy Tuệ Sỹ
Biển Đông nói gì, Trường Sơn nói gì
mà chân người rộng, mà mắt người sâu.
Ôi thăm thẳm địa cầu,
hôm qua tôi mơ bóng người trên đỉnh đồi lan trắng
chập chùng mong manh mà kiêu bạt
hao gầy mà trầm hùng
đôi mắt ướt đã đốt vào đêm vũ trụ
đôi tay gầy đã phớt một đường bay
mù sa mà Đông Tây hội ngộ
đôi chân liêu xiêu mà phơ phất chân trời
đem tối và bóng sáng,
giá rét và lửa
đói khát và mênh mông
mọi sự đã hàm chứa trong một tinh thể cô liêu
dẫn nhập vào vũ trụ khôn cùng
đi là trải nghiệm
đi là mất dấu
lồng lộng trên cõi về
hành dã đã đi qua đi qua bao lủng đồi
không ý thức không tên tuổi, không sưởi ấm
chỉ còn vầng trăng treo trước ngực
và " Đi để nhớ những chiều pha tóc trắng
Mắt lưng chừng trông giọt máu phiêu lưu" (*)
Trên đời Đại Ninh khuya ấy Người và vầng trăng đã đồng hành...
VÔ BIÊN.
(*) Thơ Tuệ Sỹ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét