VỘI VÃ BUỒN BUỔI SÁNG BỎ ĐI NHANH
Núi cũng buồn ngơ ngác nhớ sương giăng
Bảo sao anh không nhớ em giữa đời sầu khổ
Vắng sương sớm núi chẳng là gì nữa
Anh một mình chẳng thấy là anh
Vắng em là vắng sự yên bình
Sống tất cả chỉ còn như mô phỏng
Con cò đứng trên bờ hoang bãi vắng
Mô phỏng một cành nhánh cây khô
Anh vẫn đi giữa những hoàng hôn
Cánh cửa ngày dần dần khép lại
Trước anh là một vùng bóng tối
Không có đèn khó nhận ra em
Sông còn buồn sao anh vui được
Dẫu sao sông cũng đầy những nước
Còn cá tôm rong rêu cành mục
Nuột nà về những sỏi trắng phau phau
Sông biết đau lòng quặn lên từng khúc
Bên này bồi lại lở bên kia
Anh bị sói mòn lấy chi bù đắp
Cỏ quanh thân thôi cũng mượt thân sầu
Tôm cá sống bầy đàn có đâu đơn chiếc
Khi buồn có thể hớp trăng tan
Đầu đội trời chân anh đạp đất
Đất hẹp dần không đủ chỗ lang thang
Sáng vội vã ghi vào tờ lịch
Vội vã buồn vội vã giấu buồn đi
Chiếc kim đồng hồ đi vội vã
Bỏ lại anh đứng đấy tự bao giờ
19-4-2013
Nguồn : caothoaichau.blogspot.com
0 nhận xét:
Đăng nhận xét