RA KHƠI
Đêm chuốc chén rượu cay
Bên vòng cung biển trắng
Anh có một thời nuốt sóng trùng dương
Cắm mái chèo lên niềm đau lục địa
Lòng chuếnh choáng mặt chong chong gợn gió
Đôi tay thừa quàng ôm trí nhớ xanh
Một ngọn đèn chài cong đêm biển cả
Tiếng gõ dầm buông sương dày vạt áo
Cài vàng trăng non lên từng nhánh đảo xa
Đêm chuốc chén rượu cay
Bên vòng cung biển trắng
Đánh thức con thuyền ngủ vùi mặt cát
Cùng em ra khơi.
CHỈ LÀ GIẤC MƠ
Chèo ghe ra phía trùng dương
Cắm sào hải đảo
Mắt tuôn lệ sầu
Một ước mơ đã úa nhàu
Vùng trời vùng biển ở đâu là mình
Ngữa bàn tay vói bình minh
Nước xao ngọn sóng vô tình chạm đau
Hồn linh trôi dạt đáy sâu
Mẹ tìm trăm trứng bể dâu lạc lòng
Bàn chân giao chỉ long đong
Mấy ngàn năm rướm một dòng máu tươi
Ôm lòng nhược tiểu bao đời
Chỉ mơ thôi
Cũng lưng trời tang thương
LY CAFÉ Ở BIỂN
Tinh mơ uống ly café đắng chát
ngữa cổ chờ mặt trời lên phía biển cảm giác rỗng
không đau thương không sầu hận không trách oán không mừng vui
giữa khoảng sân trồng đầy cây si có tiếng con chim còn nuối đêm gọi tình vô vọng
tôi miết hai bàn chân trần lên mặt cát nhám nhịt tìm chút hơi ấm
tự nhủ mình vẫn đang còn sống đang cố sống dù vô vị
ly café cạn đáy cũng chẳng còn hạt đường nào đọng lại
men rượu đêm dần bốc hơi qua từng cọng tóc
biển ơi!
ngày sẽ nhàm chán nhầy nhụa nhờm tởm
bởi chẳng còn ai nói lên được những lời dịu ngọt và nhìn nmhau bằng ánh mắt nồng nàn
tình yêu
sự phẩn hận trong lòng ngắt ngoải như tiếng con chim nuối đêm
tôi vẫn ngồi lỳ trên chiếc ghe mình đã chọn chèo ra phía đông để tìm mặt trời lên
đôi mắt mặn chát những giọt nước không lăn ra từ sóng biển
có chiếc thuyền vừa trở về từ khơi xa
gac ngư dân già thả nụ cười đen bóng mãn nguyện khi người đàn bà trầy trật bắt từng con cá chết đầy khoang óng trắng
cái nụ cười tôi này tôi đã tìm gần hết cuộc đời khi thầm hỏi đó có phải là hạnh phúc
phúc phận của gã thuyền chài vừa về từ trùng khơi không thể có nơi tôi…
buổi sáng tinh mơ tôi vẫn thèm ngồi trước cây bồ đề để gởi đi từng vần thơ tình tự
và nhận lại sự im lặng của giống loài thực vật mù lòa vô cảm
Biển ơi
Đừng bao giờ cồn cào quẫy động vỗ đập bãi bờ dù với tình yêu bất tận…
VIẾT Ở ĐẢO XA
Nương bóng gió gởi đêm vào dĩ vãng
Gầm gừ sóng vỗ vỡ dấu xưa
Sương của biển trầm chìm mùa chinh chiến
Hồn lính trấn biên như còn nuối thời gian
Ta cúi nhặt mãnh san hô bầm máu
Có thể làm chứng nhân cho thế kỷ mù
Không có tiếng trả lời từ ngàn năm sử lịch
Chỉ có tiếng thở dài dưới đáy vực sâu
Đảo vẫn chông chênh bởi hồn thiêng phiêu dạt
Từ mấy ngàn năm cho đến bây giờ
Sóng tẩm liệm từng xác thân rã mục
Linh khí đã về lục địa xanh xa
Ta đến đảo chỉ làm người hèn mọn
Không dám ngẫng cao đầu đạp sóng đại dương
Chỉ dám nhặt mãnh san hô vỡ nát
Dấu giữa ngược mình để cảm nhận cơn đau
Những cơn đau chẳng bao giờ hóa sẹo
Vẫn lỡ lói nỗi niềm nhược tiểu ngàn đời
Chỉ có khí thiêng ngàn đời dựng nước
Mới biết đường bay của giống Lạc Hồng
LÚC MẶT TRỜI CHỈ LÀ…
lúc mặt trời chỉ là vòng cung màu hổ phách nhô lên từ biển cả
tôi bắt gương mặt sạm đen những vệt buồn phủ đầy hư ảo sương
của gã ngư phủ trên con thuyền ghim đầy vết đạn vừa trở về từ khơi xa
lúc mặt trời chỉ là vòng cung màu hổ phách nhô lên phía đầu sóng
tôi bắt gặp người đàn bà ngồi lặng im bên chiếc thuyền thúng trống trơ
ánh mắt thất thần rủa nguyền con sóng dữ
lúc mặt trời chỉ là vòng cung màu hổ phách nhô lên cuối chân trời
tôi bắt gặp đứa bé trần truồng vươn người ra phía biển
cào nhặt con sò con ốc nằm sâu dưới cát
gương mặt tái xanh cố nở nụ cười
những cái cẳng chân khẳng khiu đạp lên ngọn sóng thành vực xoáy buồn hiu
lúc mặt trời chỉ là vòng cung màu hổ phách nổi trôi trên vận nước
tôi bắt gặp con thuyền vỡ mạn nằm chơi vơi dưới cánh rừng dương
con mắt trùng khơi mù lòa năm tháng
lắng nghe tiếng cồn cào của bầy mối mọt đục khoét tận sâu thân thể mình
gã ngư phủ đã kể cho tôi nghe bằng niềm phẩn uất
về những vết đạn thù và ánh mắt rực màu phẩn hận
về chiếc thuyền không dám đi xa về phía ngư trường nơi đang nói
những lời hữu nghị và những cái bắt tay mang đầy thân phận nhược tiểu.
người đàn bà đã kể tôi nghe ngày nối ngày ngồi im lìm bên con thuyền thúng
bấm đốt ngón tay tính sổ gạo cơm và những đứa con lùi dần xuống biển để cõng đầy lưng thuế má cuộc đời
con thuyền vỡ mạn đã rã rệu cơn mơ nghe tiếng quẫy đầy khoang của mỗi mùa vượt sóng
đã kể tôi nghe những nhánh đảo xa đầy tôm đầy cá….
cuộc hải hành mấy ngàn năm chỉ là chuyện kể
đứa bé đã dạy tôi cắm sâu bàn chân trần xuống cát
dạy tôi đạp ngang đầu ngọn sóng để đi xa hơn giống loài mượn xác
lũ ốc mượn hồn khép kín tư duy sau lần vỏ cứng
Tôi cố lắng nghe khi mặt trời chỉ là một vòng cung màu hổ phách nhô lên
trên mặt biển…
GIẤC MƠ ĐAU
Ngày mệt lử với giấc mơ đau
Cốc rượu cay không níu chiều xuống vội
Lời bi ca vỡ òa trên sóng cả
Chiếc thuyền mù một nẻo ra khơi
Ta sủi bàn chân xuống mùa cát bỏng
Đi tìm em bằng ám ảnh hôn mê
Cái vỏ ốc từ ngàn năm trôi dạt
Vẫn quắt quay giữa ngọn sóng vô tình
Như đúa bé lệch vai gánh tuổi đời gian khổ
Găm mặt mình xuống vọng tuyệt đơn côi
Đi và cứ bước đi trong tủi nhục
Nhặt nhạnh xác buồn dưới đáy vực tình yêu
NGUYÊN QUÂN
( Viết ở trại sáng tác Cồn Cỏ 2013 )
0 nhận xét:
Đăng nhận xét