Ngước lên,nhìn xuống
Ngước lên cho thấy phận người
Thấy luôn cả một bầu trời rất mây
Bầu trời như thể bàn tay
Dọc ngang những nét ngắn dài xen nhau
Ngước lên cho thấy trên cao
Chỉ là không khí không màu mà thôi
Nhìn ra để thấy bên ngoài
Đường đêm xao xác một vài lá khô
Ngước lên cho thấy ngày xưa
Con sông nhỏ tí như vừa mới sinh
Trong thơ có những chuyện tình
Bóng chiều ai tạc lên thành núi cao
Bóng trăng đổ dưới chân đèo
Lòng không cũng gợn ít nhiều mến thương
Cỏ hoa còn rất vô danh
Chưa thành khuê các chưa thành kiêu sa
Thử nhìn theo bóng hôm qua
Nhìn theo cái bóng la đà bóng ơi
Trên cao có một bầu trời
Thấp hơn có một con người đứng trông
Trong lòng gợn chút bâng khuâng
Gợn thêm một chút ân cần với nhau
Và thêm một chút thương đau
Khói sương ở dưới vực sâu đứng nhìn!
11-7-09
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét