NGUYỆT NHẬT
một cuộc tình túng quẩn thiếu tháng hụt ngày
mà thời gian không chịu cho vay - cho mượn
hắn đi - hắn nhảy - hắn chạy
vẫn trong vòng bát quái
hắn đành giở cái cảnh bể hụi - mất trâu
nhịp rượu trong lòng phố chợ
có ngững chiếc lá vàng không phải tại mùa thu
có những kẻ yêu nhau không nhập đề - thân bài - kết luận
hắn vương bờ vai trượng phu
ngựa không có để cầm gươm rong ruổi
dao không còn để ra chiều dọc ngang
ngồi với ngọn lửa đời cơm áo
ngó khói bay trắng toả phù vân
tội cho đôi môi mõi mòn hảo hán
tội cho nụ hôn thất trận hàn binh
tội cho bàn tay trần truồng sự nghiệp
ôi! người đời của tạm
nhưng tình thì không thể ăn gian
chợt nhớ câu thơ chữ hán Đặng tiên sinh gửi
“nguyệt dã vô thềơng như nguyệt mộng
nhật lai nguyệt khứ - nguyệt phiêu bồng”
là trăng? là hằng? là nga? Là nguyệt?
đã là duyên thiện ác đâu cần
hắn nạp rượu và đợi tới trăm năm
chờ tóc vương phi xưa dài trở lại.
2009
PHẢI GIÓ
buồn cũng bị rình mò theo dõi
vui cũng bị xét hỏi điều tra
ngán ngẩm thay tháng tư ở Huế
trời cứ mưa như mưa tháng mười
tội sông Hương ngây thơ trong trắng
đâu biết ma quỷ ở đôi bờ
\nước vẫn cứ vô ưu dòng chảy
trời với trăng vẫn cứ tà tà
trái tim người dụng công nghệ cao
nên nhịp đập lẫn lộn chiêm bao
mộng với thực như mây với gió
mây tan rồi gió lại về đâu?
Ta một mình tự do hơi thở
ngắn hay dài em mãi xa xôi
đâu đó giữa phố xưa đường cũ
tay em còn giỡn với mưa không?
rượu ta uống như kẻ tu hành
nhớ em theo chuông mỏ từng canh
mơ hồ thấy kiếp xưa mình đã
cỡi áo nâu sòng theo bóng ai
2009
KHÔNG KHOANH
Ta làm thơ như tay công tử cuốc đất
Nhát được nhát mất
Ta yêu em như lão già mộ đạo
thầm thì trong miệng lời kinh
cái miệng bao năm lầy lội thị phi
của một đời người ngắn ngủi
đi thẳng vào trọng tâm
tâm không!
vậy đâu là vấn đề?
rượu lại uống
và em người đàn bà hỗn láo
yêu ta như một nhát dao đâm
rồi bỏ ta đi
nhẹ nhàng như ánh trăng về sáng
vẫn là sông Hương
với em ta chưa bao giờ chung chén
những bông mai nở không đúng thời
dẫu tháng giêng chưa hết
cũng như ta
trong cơn say nhớ lẫn lộn
những nhan sắc chay mặn thất thường
mắt ngó một nơi
môi cười một nẻo
trong bàn bạn bè ta
toàn là đại ca
mỗi đại ca đều có vùng tạm chiếm
riêng ta không nơi chốn
với trái tim
đập lẻ loi những hơi thở cũ
bởi em - bóng chim tăm cá
bởi ta – cô quạnh lỗi thời
căn nhà - khu vườn – cây khế
còn đó
nhưng ta đã thành quá khứ
phải không vương phi?
KHI KHÔNG
Có phải ta là đồ con vịt
Nên nỗi buồn lệt bệt lôi thôi
Có phải em ngán ngẩm mặt người
Nên mặc áo đen về theo bóng tối
rượu tháng giêng không ai cụng chén
một mình ta ngơ ngác cơn say
gốc khế già còn không gió cũ
để mưa chiều bay ướt tóc xưa
ta hồ đồ bên thềm Bính Tuất
ngó đời mình mộng trụi mơ trơ
lại nhớ môi em mờ khói thuốc
cái thuở nào mắt biếc vương phi
khi không ta hoá thành quá khứ
để cho em chợt nhớ mà thôi
hình như đâu đó trên đường phố
những bước chân còn giấu xót xa
ta vẫn dở dang từng cuộc rượu
vẫn vui trơ trẻn một mình say
cà lăm ta gọi tên người ấy
gọi mãi thành ma quỷ mất thôi
năm tháng ngà ngà không tịnh dạ
loay hoay lòng lẫn lộn xương da
Quốc ơi! Hãy uống cùng ta nhé
một chén tình tơi tả một gan.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét