THƠ VĂN VIẾT LỘC


thảng thốt

Anh thảng thốt giữa cơn mê lộ
Rằng lòng em quá đổi hửng hờ
Có bao nhiêu nắng chiều vàng thắm
Mà gió không về để trăng lên.
Anh băn khoăn khi trời trở rét
Nắng đi đâu để gió lạnh lùng!
Con mắt bão tràn lên phía trước
(chợt) rùng mình thảng thốt gọi tên em.

điên

điên một chút cho trời trở gió
về bên em mà chén nụ hôn nồng
điên hai chút cho say mắt bão
để cho người lạnh quá gọi: hư không!!!

tình say

ở giữa trật tự cuộc đời
tôi đứng bên mép rìa lộn xộn
ở giữa trái tim em
tôi nằm ngoài bìa đau khổ
như lẩn khuất
như vô vọng
tôi chẻ tình yêu tôi thành lọn tóc
quấn chặt trái tim già nua
thả vào dòng sông thơ mộng
cho mai sau
(nếu có thật mai sau)
- khi em về chiều
cúi xuống lượm
- hôn chơi
sài gòn lại mưa
cơn mưa chiều báo bão ở quê xa
tôi thèm ôm em trong mưa dầm gió bấc
và đặt trên môi em một nụ hôn rất thật
Nụ hôn đầu – môi hãy còn run…
rồi vòng tay em vụng dại vít cổ hôn
tôi chết điếng giữa đôi bờ toé lửa
em ơi em!
sao mà say đến thế!
say như chưa từng…
chưa biết …
…bởi quá yêu!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét