THƠ HOÀNG LỘC


không cầm chân được

em đã không còn như bữa trước
nên tình dậy muộn sáng hôm sau
dường như buổi sáng em thường đẹp
và cũng thường quen lúc đổi thay ?

ta cứ đau hoài bên ngực trái
có chi quặn thắt ở trong lòng
biết em cũng tận cùng mê mỏi
và biết cam cùng chuyện-đã-xong !

mí mắt lại liên hồi thốn giật
hoang mang điềm mộng chả ra gì
mười năm đọc thấm trang kinh dịch
để tả tơi hoài lá tử vi

nên dẫu đời ta đau muốn chết
vẫn cầm không nổi bước tình đi !

0 nhận xét:

Đăng nhận xét