CUÔI NĂM...


Bây giờ là 18 giờ 07 phút chiều 31.12.2009.Chỉ còn gần 6 tiếng đồng hồ nữa là bước qua 2010,phải còn nhiều ngày mới ghi đúng năm vì thói quen vẫn ghi theo năm cũ nhất là thư tư,đánh vi tính ,nhắc các bạn có vẻ lẩm cẩm nhưng cũng không thừa.
Cuối năm Tây mà cũng thấy ngùi ngùi như những ngày cuối năm Ta,đường phố Sài Gòn dường như vắng vẻ hơn.Từ Hoài Tấn gọi điện thoại ngày mai đi uống cà phê xông đất Sài Gòn.Mấy ngày hôm nay chân cẳng thấy mạnh khỏe ra,định ngày mai chúc năm mới nhưng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra thôi thì chúc trước vậy.

CHÚC TẤT CẢ MỌI NGƯỜI MỘT NĂM MỚI SỨC KHỎE ,VUI TƯƠI,HẠNH PHÚC

THƠ LÊ NGỌC THUẬN

Thơ gửi qua tin nhắn

Không thể tin cũng chẳng ngờ
Tóc em thắt bím đôi bờ dối gian
Chưa phải điên chưa phải tàn
Sao ta mê muội hở hang cả lòng
Rượu chừ như là nước trong
Buồn ta ma quỷ lòng vòng lộn quanh
Ở đây trống vắng đoạn đành
Vương phi mắt khế còn xanh thuở nào
Ta về ôm lấy chiêm bao
Nghe xương tủy rụng mòn hao dấu tình

TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 31

Nhà thơ TÔ NHƯỢC CHÂU
Nhà thơ Tô Nhược Châu, tên thật Nguyễn Công Quận, sinh năm 1944 tại xã Giao Long, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre, hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Nguyễn Đình Chiểu.Thơ ông xuất hiện trên văn đàn miền Nam giữa thập niên 1960 thế kỷ trước. Bài thơ "Đã Chết Nghìn Thu Tiếng Nguyệt Cầm" được bạn đọc tạp chí Kiến thức Ngày nay bình chọn là bài thơ hay nhất năm 1990.Ông qua đời do bệnh nan y năm 2009 tại quê nhà.
Tường nhớ người bạn đã tìm chốn rong chơi cõi khác,xin đăng lại bài thơ Đã Chết Nghìn Thu Tiếng Nguyệt Cầm và một số bài thơ đăng trên tuần báo Khởi Hành năm 1969.


đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm

Có phải người về trong gót gió
Áo bay lồng lộng bên giang đầu
Bên sông có ánh trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt cầm rung tiếng thu
*
Ta đứng bên đồi mây viễn xứ
Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa
Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ
Thoáng buồn như khúc Hậu Đình xưa
*
Bao năm rồi vắng người tri kỷ
Đàn lạnh lùng treo hề cô đơn
Người quá vô tình đâu có biết
Âm thầm ta đợi mấy mùa trăng
*
Mùa hoa rụng giữa lòng hoang phế
Cơn mộng cũng vừa thoắt cánh bay
Chén rượu trăm năm hề chưa cạn
Cuộc tình điên đảo một cơn say
*
Bên giang đầu nghe trăng đã chết
Cung nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y đã khuất trời nhan sắc
Ta đứng chờ ai tóc bạc màu
Mưa chiêm bao

Mưa người lạnh mái hiên tôi
Động hồn cỏ mục nhưng lời vô ngôn
Gió đưa mây bỏ xa nguồn
Tôi ngàn năm lạc giữa đương viễn khơi
Áo xanh người mộng bên trời
Ôi mưa bão rớt trên đồi tịch nhiên
6.1969
Đêm trong cơn say
Có phải bây giờ ta đang khóc
Rượu thật nồng và dòng lệ xanh xao
Em mù xa làm sao em biết được
Đêm trở về với những đớn đau
*
Ta mữa máu và cười lên thảm hại
Ôi rượu buồn trăng cũng bỏ đi xa
Hồn chết ngất nghìn thu bên hố thẳm
Cuộc tình xưa thôi tình cũng hoang vu
*
Có phải bây giờ ta mất trí
Đứng bơ vơ và hát những lời sầu
Rượu đã cạn ta nằm im như đá
Xin mời em về chung cuộc chiêm bao
9.1969
Hoang liêu
Em về qua ngõ cây xanh
Mây thưa nắng đổ buồn anh rụng đầy
Lang thang hồn mộng trên cây
Anh trong viễn tương nhớ ngày thu mưa
Nghe như gió trơ sang mùa
Ôi hoang liêu đến bao giờ đó em
Trăng về ngủ với bình nguyên
Trong cơn viễn mộng anh điên đảo rồi
Bây giờ em cũng mù khơi
Và trăng cũng bỏ anh từ đêm nay
7.1969

CẦU NGUYỆN


CẦU CHO NHÂN LOẠI
MỘT MÙA GIÁNG SINH
BỚT NHIỀU TAI ƯƠNG

THƯƠNG YÊU ĐẾN VỚI
TẤT CẢ MỌI NGƯỜI

THƠ HOÀNG LỘC

bóng xế

ta bỏ đời ta đi mấy bữa
mà ra thương hải biến tang điền
mới hay lắm thứ mình không thể
ngắn ngủi mùa thơ, ngắn ngủi em

lắm thứ không cầu không cưỡng được
trong cơn tình sự sắp tàn hơi
níu em là níu lời chia biệt
khi đã ta đây cạn kiếp người ?

về lại đời ta coi bóng xế
phủi tay là trắng cả bàn tay
ta che sao hết từng cơn gió
có thể mùa đông thổi tối nay...
12-09

CHÚC MỪNG SINH NHẬT


CHÚC MỪNG
SINH NHẬT VỢ 22.12

THƠ CAO THOẠI CHÂU

Chủ nhật

Chủ nhật nhớ em buồn vỡ mắt
Thấy con sáo đứng ở trong lồng
Ở cõi xa nào em có thấy
Đất trời chao đảo dưới chân không

Giờ này chắc hẳn chuông vừa đổ
Chúa gọi chiên ngoan của Chúa về
Đã bỏ mấy tuần không xem lễ
Cuộn mình trong những cánh thư xa

Thư tình đọc thích hơn kinh Chúa
Đó là đời trộn với văn chương
Là con sông nước ròng nước lớn
Khi buồn vật vã lúc thênh thang

Lớn nhanh lên lớn thật nhanh lên
Đừng quên lớn cả trong ngày chủ nhật
Trong mỗi trang thư trong từng chữ viết
Có một ngày lớn kịp theo anh

Chủ nhật anh thành người mất bóng
Lơ ngơ như con sáo đứng trong lồng
Em không hiểu nhưng mà Chúa biết
Vì em là chiếc bóng đời anh

THƠ TỪ HOÀI TẤN

Cùng với mùa Xuân

Gởi chào cô vài câu thơ nhẹ
Gió mùa xuân sẽ ấm những ngày
Dặm ngàn như có bàn chân khẽ
Bước qua đây nâng chén rượu đầy

Gởi chào cô đôi lời chúc tụng
Nắng tràn Xuân rộn rã cùng mùa
Đường hoa lay gió mừng xuân nữ
Nhắc nhớ lòng ai ngơ ngác xưa

Xuân trên sông Vàm Cỏ Đông

Một ngày nọ khi đi xuống phía nam
Chào đón Xuân
Bên biền sông
Chiếc ghe bập bềnh dưới vòm lá
Ở bờ kinh tắc bên kia chiếc xuồng ba lá cặp bờ
Câu hò của người thiếu nữ vừa rảo chợ về
Mái dầm buông lãEm ơi mùa xuân tới
Má lúm đồng tiền cười nụ ngọt vào môi

Một ngày nọ khi đi về phía nam
Chào xuân nức nở tiếng chim bầy
Mộng cầu ngàn đêm ước thấy
Cõi lòng di trú đã neo bến nước này
Em ơi mùa xuân tới
Đừng để lỡ xuân qua

THƠ VÕ CÔNG LIÊM


BỖNG DƯNG NHỚ EM DA DIẾT

Ta gọi em là gì cho thoả mộng đường mây ?
là mây là gió là tuyết tùng bay phất phới
long lanh đôi mắt nâu
ta gọi em một dãi ngân hà trong vừng trăng nguyệt quế
thước tha như nắng lụa hong mềm
mưa tắm gội những đêm hè về vội
chảy lên em ta đúc tượng hoang đường
và;
vuốt tóc em cho lần tắt thở
bằng nụ cười phá lệ tuổi hai mươi
chiều ngang vai trăng nhú ở đầu ghềnh
ta gọi em là gì cho thỏa mộng đường mây ?
đêm đen
gối đầu theo ảo tưởng
ru đời lên phiến đá mù sương
bằng những sợi tơ mềm bay lơ lững giữa trời mây
ta đuổi bắt cho mắt xanh chết đuối
vớt vát những lần tiều tụy em yêu
tha thiết như vũ điệu hồi sinh
đừng nhốt ta trong ngăn kéo
mùa đông
thả trôi cho dòng nước cuốn
một thời huyễn hoặc
tim ta là hồn ma bóng quế
rớt bên cầu trải nắng dầm mưa
đôi mắt sụp đổ đời mộng ảo
làm tình nhân cô độc

Giữa sâu thẳm loài thú hoang vô tội
một đời chết dở chẳng ai hay

THƠ ĐÔNG HÀ

Tự hứa
Sẽ yêu như thể như là
mình ta với một đôi vai giữ đời...

Xin lỗi
Xin lỗi em không còn nhỏ nữa
nên cơn mơ cũng lớn theo người

Điên
thèm lên trên đọt mà ngồi
nhìn xem bốn cõi đang bơi trong mình

CHÚC MỪNG ...

CHÁU NỘI CHÚC MỪNG
ĐỘI U 23 VIỆT NAM
VÀO BÁN KẾT SEA GAIMES 25

THƠ PHAN TRUNG THÀNH

SÔNG HƯƠNG LẠI XANH

Bụi đời lắng phía dòng trong
Mấy hôm Huế ốm nằm không thật mình
Cây soi mờ lá mật kinh
Ngực gương chiếu bạc góa tình sóng đau

Em thắt yếm mấy vòng cầu
Thuyền ta qua viếng vòng sau câu hò
Giữ cành vông vang em cho
Rồi đi như thể ...giả đò cuối đêm

Huế buông xuống nửa trăng thiền
Qua sông cánh hạc bay nghiêng ấy mà

THƠ NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO


KHỎA LẤP

chiều mồ côi bên gốc cây trơ khốc những cánh tay
khỏa lấp em trong bùn non ngập ngời tiếng sóng
ký ức một ngày hiện về trong đêm
thức giấc mùa đông bặt tiếng đàn vọng từ phía ấy
đôi khi
những tích tắc giữa sự sống - cái chết
như ban ơn
kẻ ngoại đạo
lạnh từng khuôn mặt ngỡ quen thân
có ai khỏa lấp hết miền hoang cỏ úa?

cơn đau chiều nay trời trở dạ trút mưa nguồn
người khóc giữa mênh mông nước
cuộn xiết
ai khỏa lấp được điều không vĩnh cửu
mơ tiếng sáo diều cứ vi vút trên cao
không có điều gì vĩnh cửu
cả những nỗi buồn chiêm bao.

tiếng nói vọng từ ngày xưa bật lên trơ khốc
thổi qua đồi hoang
những nấm mộ vừa chôn cất những con người vô tội
lũ chồng lũ
người cuộn người trong vòng tay lỏng lơi toàn cát
khỏa lấp
chiều nay biển thêm nhiều tàu mắc cạn

nước rồi sẽ nhấn chìm
phúc âm đáp lời tạ lỗi
từng ngôi mộ cát
từng ngôi mộ nước
khỏa dưới chân cầu phù sa nước mắc cạn
Tiên Sa, 11/2009

THƠ CHÂU THU HÀ


XIN THƯA

rằng tôi vốn kẻ đa tình
vu vơ tạc những bóng hình trong tim
thân như từ buổi làm quen
đa đoan với tấc lòng riêng lặng thầm

mơ về một cõi trăm năm
giật mình tỉnh giấc ngọt cùng chiêm bao
rằng tôi con sóng ba đào
đêm say mắt ướt câu chào đẩy đưa

ngờ đâu một chút duyên thừa
oan khiên mang tiếng lọc lừa nhân gian...


GIỮA THẾ GIỚI

đôi tình nhân đi trên cát
nắng liêu xiêu
bước chân liêu xiêu
đam mê quên thế giới

nhỏ bé bàn tay em
bờ ngực nghiêng sườn núi
e thẹn giấu dòng suối đang tuôn chảy
chạm vào đỉnh anh thác đổ
nhân gian phơi bày

mặt trời thoát y trước sức nóng của em
bồng bềnh mây độc sắc
hút anh vào khoảng không rối bời
khao khát em chìm trong anh
rạo rực xoá những giới hạn

tình yêu em
bất tử nở hoa vườn địa đàng....

THƠ HOÀNG LỘC


đuổi tình khỏi cửa

đã tới lúc không còn nuôi nổi nữa
dẫu đau lòng, ta cũng đuổi tình đi...

em có thầm tiếc nhớ thuở xưa kia
ôi cái thuở rất xa mà rất gợi
thuở ta biết ta vì em lầm lũi
tìm những điều dại dột tưởng vì nhau

để cứ mãi vì nhau mà thiếu đói
mãi vì nhau mà quá đỗi âu sầu

(có những điều em hiểu rất lơ mơ
khi ta thắp thêm cho tình ngọn lửa
em chúm môi cho gió thổi vù vù...)

trong yêu dấu ta ưa điều rất thực
là những điều em hiểu rất thi ca
nên mỗi đứa nuôi tình theo mỗi cách
tình, cho nên, ngỗ nghịch đến không ngờ

để lắm lúc ta cúi đầu ngẫm nghĩ
yêu em rồi sao vẫn giống như chưa
cũng lắm lúc em cúi đầu tự hỏi
em yêu người hay yêu cái hồn thơ ?

chính là lúc em đuổi tình khỏi cửa
tình quay lui còn cãi bướng, hàm hồ
ta cũng đá cho lộn đầu chúi mũi
nước mắt gì mà nước mắt như mưa...

7-12-2009

TIN BUỒN

Nhà thơ NGUYỄN TRUNG BÌNH
đã từ biệt bạn bè vào lúc 17 giờ 10
ngày 10.12.2009 tại Sài Gòn

Xin chia buồn cùng gia đình
Cầu nguyện hương hồn bạn nhẹ nhàng rong chơi cõi khác

viêm tịnh-từ hoài tấn-nguyễn miên thảo-văn viết lộc-
vương kiều-hồng hạnh-nguyên quân- phạm nguyên tường-
hải trung - phạm phú phong...và bạn bè thân hữu

Thơ Nguyễn Trung Bình
Mơ hồ em & mẹ

ngày xưa mẹ nuôi chúng con trên con đường nhiều biến động
đứa thành người / đứa hư hỏng / đứa bỏ đi đâu / đứa bất hiếu với ông bà cha mẹ / đứa nhân danh / đứa lên mặt dạy đời nhiều khốn khó nên ai cũng thương nhau dìu dắt vượt qua trong bao nỗi muộn phiền của vong linh khuất mày khuất mặt nước mắt chảy xuôi chứ bao giờ chảy ngược…

câu chữ nấc lên khi em về cùng mùa xuân khác
những đóa hoa lờ nhờ màu âm dương lộn lẫn khí trời hơi đất
bấy giờ là đâu này dòng chảy nhân gian
em không ngoan hơn tuổi thơ mắc cạn?
vô tư với đỏ / vàng / xanh / tím / hoa hòe / hoa sói mặc những cái nhìn chăm chăm dõi theo / im lặng

lẽ đương nhiên người ta ngại ngược chiều gió
tóc em xõa đầy hoàng hôn trong mắt giống cái…
ơn em gánh lấy cơn giày vò sinh nở không kiêng không cữ
không lề thói quen lâu ngày da em trắng mịn nước hoa nước trái cây kem thoa chẳng dáng nâu tóc dài hương bồ kết chi mà cũng hết hồn cánh đàn ông dạo này có vấn đề từ trong nhà ra ngoài chợ đời tấp nập thay đổi thời tiết thất thường kêu trời không thấu…

câu hát chẳng thôi miên trái tim thổn thức
thả trên bước chân khuya nỗi buồn ký ức
giấc mơ không quê quán dòng sông trẻ nhỏ / nước mắt con gái
lặng lẽ thấm qua tầng tầng đất đai
nơi mặt trời chẳng hiểu được sự chịu đựng để tái sinh
chẳng nghe thấu lòng âm thanh khóc ré của bầy đàn con nít chào đời bốn phương tám hướng

ruộng lúa / nương cà phê / lồng kính / ầm ào sóng biển
sự tích cuộc trở dạ được ghi trên vi tính thời buổi suy thoái
bọn chúng lớn lên cùng tương lai và tự diệt vi rút
có thể thôi! chúng không viết lầm chữ em & mẹ!...
Sài Gòn, 8.3.2009
(Sông Hương ,10.2009)

THƠ DƯƠNG ĐÌNH HÙNG


Thức dậy

Mai thức dậy,
sau đồi nghe vượn hú .
Tiếng chim ca,
tắm gội với mây trời .
Em mây trắng,
trắng điền môn diễm tuyệt .
Lá xanh non –nhuộm tím phách hồn đau


Mù xa

Ngọn lá bay,
lìa cành quên rể cội .
Em mù xa,
lá rụng cố buông trôi .
Rồi mất dấu
đóa hồng buồn rơi cánh .
Dạt biển dâu .
Tri ngộ - tím bèo khô.

Cũng có lúc tỉnh mình đêm khuya lạnh.
Bốn góc trời tuyết đọng lối nhà xưa./.





THƠ NGUYỄN ĐĂNG TRÌNH


chiều cà phê bờ sông nhớ kiều

mùa hè rồi sẽ qua
sau ba tháng hung hăng đốt thiêu vạn vật
mặt trời rồi sẽ lặn
sau một ngày dã man nung chín hành tinh

rừng chết khô rồi rừng sẽ xanh
cỏ rụi tàn rồi cỏ sẽ đâm chồi
em ngắc ngoải rồi em sẽ hồi sinh
không phải hoang tưởng vu vơ
mà đương nhiên là thế

gã phù thủy nào chẳng có khi không khiển
nổi âm binh
dù có thời từng kêu mây hú gió
danh tướng nào chẳng có lần gãy thương ngã ngựa
dù có thời từng thét gào ra lửa
vua chúa nào chẳng có lúc hết uy
dù có thời từng mặc tình sinh sát

đấng tối cao đâu hẳn thiếu sai lầm
phật chúa chắc gì trăm phần trăm đức hạnh
huống chi em yếu ớt một cô kiều
mất nhà mất quê mất kim... mất tất cả
thì tiết trinh là chuyện chẳng cần đau

không ai tắm hai lần trên dòng nước
đã trôi qua
nhưng với đám lục bình kia thì lại khác
vẫn lênh đênh theo con nước lớn ròng
cũng mùa nối mùa đủng đỉnh tím hoa...

TRANG VĂN NGÀY CŨ KỲ 30 - NHÀ THƠ NH . TAY NGÀN



Nhà thơ Nh. Tay Ngàn, tên thật Nguyễn Văn Nhĩ, sinh năm 1943, nguyên quán Vĩnh Bình.Thơ ông xuất hiện vào giữa thập niên năm 1960 thế kỷ trước trên các báo văn học miền Nam ,đăng nhiều nhất trên tạp chí Văn .Ngoài làm thơ, ông còn viết văn và vẽ tranh. Có một lần triển lãm cá nhân tại phòng tranh Louis Soulanges trên đường Montparnasse,Paris trong thời gian ông học ở Pháp trong ngành canh nông.Ông mất đầu năm 1978 tại Paris vì bệnh. Bài thơ NỖI LIÊN ĐEN TỐI VÔ CÙNG được đăng trên báo Quê Mẹ ở Pháp vào thời gian sau 1975. Đây là một bài thơ tự do dài 255 câu, trong đó tên của người thiếu nữ, Liên, người yêu đầu tiên của nhà thơ đã được nhắc đến trên 50 lần. Có lẽ đây là một trong những bài thơ tự do dài nhất trong thi ca Việt Nam.

Thơ Nh . Tay Ngàn

MÙA THU THÀNH PHỐ

Một sớm thức giấc anh chợt nhớ ra mình đang ở trong một thành phố xa lạ
Anh chợt nhớ ra sau cơn mộng kinh hoàng em đã ngàn trùng mây nước kêu gào vô vọng nhớ thương
Đáng lẽ giờ này em đang nũng nịu trong vòng tay anh, mớ tóc đen mềm mướt, đôi mắt ngái ngủ dịu dàng và bên ngoài nắng ấm dọi qua song
Căn phòng vang tiếng em cười vui bữa ăn sáng mà anh nghe thấy cùng một lúc với giọng chim sẻ ca hát trên những mái ngói
Rồi anh đưa em qua những cửa nhà thân thuộc, một cái dốc một chiếc cầu con sông chợ nhóm, vườn thú có những lùm cây xanh tươi hoa đỏ và anh rẽ tay mặt
Trên đường về nhà qua những con đường bóng mát anh thường huýt sáo
Đâu ngờ đến ngã rẽ cuối cùng bây giờ anh ở đây với bầu trời xám thấp, các cửa kính đóng chặt – đóng chặt ngàn đời, những ống khói đen sầm
Anh lo sợ cho em trong những buổi chuông về bước nhỏ đánh thức mọi vật reo hò kỷ niệm
Anh lo sợ trong những chiều sụp tối gian phòng vắng lạnh bóng đêm lặng lẽ vây lấy em
Anh lo sợ ở cuối đêm anh trở về hình bóng chập chờn không sưởi đủ chuỗi ngày em đốt bằng ký ức
Em ơi, đâu còn ai cận kề bên em những giữa đêm mưa dưng không òa khóc
Làm thế nào có thể quên em những khi hoàng hôn sậm mặt
Trong vườn Luxembourg anh ngó anh ngồi im một mình
Những hàng cây đượm vàng lá úa
Mỗi trận gió đem rơi từng chiếc u sầu
Những pho tượng hoen rỉ kia yêu nhau ngàn năm
Cặp tình nhân trong một góc hôn dài đắm đuối
Đâu như đôi ta phải vội vã xa lìa
Để những giọt nước mắt em anh chưa kịp lau
Chưa kịp nếm đắng cay trên môi em đầu lưỡi
Làn tóc rối tung không đợi anh kịp vuốt
Để tháng ngày em xõa mộng thương đau
Em ơi em, làm cách nào em giam giữ hoài con chim giữa lòng ngực
Anh bay ra thương tích đầy hồn
Em ơi em, những nắng mưa bên kia miền nhiệt đới
Với âu lo chuông đổ gió về
Em lụn tàn đêm gối chiếc bơ vơ
Ôi mộng mị nuôi cuộc đời sao đủ
Còn tương lai kia anh mang bỏ giữa rừng
Em lạc lõng giữa hùm beo rắn rít
Với thân gầy em chỉ khóc van xin.
*
Làm thế nào có thể quên em được khi đèn đường bật lên vàng võ
Trong những nẻo quanh co phố lầu tẻ ngắt
Anh tìm một vì sao như lệ mắt em
Anh chỉ thấy một khung trời mưng mủ
Và hai tay lạnh giá đã dầy.

ẢNH TƯỢNG CUỐI THU

Khi anh mệt mỏi leo lên ngọn đồi ở miền Orsay
nghe những chuyến xe lửa hú,
anh dẫm lên lớp lá khô như giấc mộng tàn;
nhớ lại khi xưa em là đồng bằng mỗi ngày anh núi rừng ao ước,
muốn gặp nhau anh cất lời gọi vọng,
em trao tình hoa dại đọng sương;
giờ anh đã mờ xây xa vắng,
ngóng về em tiếng gào còm cõi,
chạm xác xơ mặt cỏ nám u buồn.

Khi những chiều anh đáp xe về thành phố và
qua vườn Luxembourg,
nhìn pho tượng trần truồng gục đầu ngó đất;
lá rụng dày thương nhớ trở vàng thêm.


ĐÊM XỨ LẠNH

Nàng nhỏ xuống trí nhớ những giọt lệ xanh
Mộng mị hoang vu tôi mọc dày nấm mốc
Nàng thở trong tim những ngày tháng ấm
Tôi ôm nàng tay vắng hư không
Cay đắng hiện lên như luồng gió lạnh
Tôi cuồng quay như trái bóng dưới chân.

Trong dĩ vãng móng tay nàng nhọn
Đêm trở mình tôi ve vuốt vết thương
Và mắt nàng nửa đêm tinh tú
Triền miên rơi xa xót nhớ nhung.

ĐƠN KHÚC CỦA LIỄU

Ba giờ trưa một khúc nhạc sầu
Un jour sans toi
Những chiếc lá tàn rơi không cần một làn gió
Điếu thuốc đốt lên hình bóng
Và chợt tắt bơ vơ
Kỷ niệm xuống đêm
Ở chót vót của tuyệt vọng
Anh im lìm ngắm hai tay không

Un jour sans toi
Người thủy thủ già từ bỏ biển khơi
Chiếc tàu đã chìm
Căn phòng nhuộm đầy bóng tối
Mền gối bắt đầu rã mục

Liễu ơi Liễu
Un jour sans toi
Tiếng hát cuối cùng nhỏ xuống
Gạch ngói hoang tàn hồn anh
Cùng tiếc thương mọc lan trên đó

Un jour sans toi
Một ngày người thủy thủ già
Vô vọng chuyến ra khơi

Liễu ơi Liễu

Văn số 28 , 15 . 2 .1965


Nỗi Liên Đen Tối Vô Cùng

Rồi mùa thu rủ tôi đi xa
Tôi đi xa mãi tôi rồi
Nhằm đêm hoa rụng như ánh trăng
Tan mù mù trên miệt hải ngạn
Và lớp sương mốc đổ liên hồi
Tận viễn khơi những con thuyền sôi nỗi
Lướt qua màn đe dọa khi ly hương
Giữa tôi và Liên hôm nay
Ánh trăng không thành như cơn huyễn mộng
Của tôi và Liên hôm nay
Khi mười hai năm xuống dần nói nhỏ
Một mùa thu trước Liên xa
Không còn gì nhớ lại nữa đâu
Những hàng sao im nguyên ngày ấy
Của con đường Trà Vinh sớm hôm
Không còn gì ru nhớ làm chi
Những đốm hoa tím tan nhoè
trước cổng nhà Liên đó
Mười hai năm thành điệu gió ngày mùa
Trên hình bóng Liên xa và xa
Như hiện thân tôi trôi và trôi
Mãi mãi với muôn ngàn ánh sao giá lạnh

Tôi có mười hai điệu Liên sầu
Mấy ngày thơ em hẹn tôi như ánh trăng
Đùa quanh tà áo em
Tôi có mười hai năm đi qua trên hơi thở
Run đau khi tiếng vạc buồn hư không
Ngày thơ Liên chờ tôi buổi nắng
Trí nhớ giống mỗi con cánh cam thương yêu
Biết kêu và biết tình ru lòng tơ mộng
Biết những bài trầm ca giấu trong quyển sách vô vi
Có là chữ Như trong đầu bồ tát
của nền không bị lãng quên

Tôi có mười hai mùa thu bị điên trong trí nhớ
Bằng kẻ đời giấu hết đồ ăn
Trong những thành phố Âu Châu đèn đổ
Nước mưa chiều cùng trận bão nội tâm
Khi Liên qua đời tôi là hình thân ảo ảnh
Khóc rất đau rồi khóc cho riêng tôi
Trong số cái chết chập chờn các dãy phố đói
Mười hai năm tôi đốt bằng que diêm
Để ném hai diêm đầu về tử hận
Khi Liên rụng sợi tóc quê hương
Trong những năm chiến tranh dân tộc
Còn lại mười ngón tay buồn
Tôi giấu lửa như tên lùn giấu mưu mẹo
Cho Liên cho Liên cho Liên tôi
Dù đầu thu con chim Việt bay mất
Sau buổi chiều Liên chết bơ vơ
Sau con đường Trà Vinh ngày ấy đổ tối
Những mộng tưởng về phượng hoàng đất dương gian
Trở thành cỏ hoang trên lâu đài nến cháy
Buồn ơi khi khóc đủ trăng trong
Có riêng mình hỏi mình trên bi kịch
Của lá hoa và của tim máu loài người
Vào đợt phù du chảy u mê
Tới mấy tầng xoè móng
Có những hoạn cơn tôi không thấy trong đời
Từ khi Liên nhỏ mỗi đêm lệ xót
Khi mình chờ đợi những mặt trời xa
Mà mùa thu chính giữa đảo hoang thái cổ
Rú hoài hoài các giọng bọn khờ vay
Chính giữa chợ đời đeo bóng u ám
Những điềm linh của không hôm qua
Chỉ hiểu công đời là ăn gian sự sống
Trên của thừa tự thêm nhân gian
Những vết chim khi trời vừa sáng
Bảo nhỏ tôi và con mắt Liên xưa
Trông nhạt mù tít tắp thời gian
Để thở rồi thở như trăng đơn
Để nhớ rồi thở mau
Như dòng đời chiều tối
Một con cánh cam vàng mỗi đêm rưng
Những gì không còn dù tiếng
Tâm trong uyên thức
Cho mãi mãi về sau
Rồi mùa thu đốt lá để quên tôi
Than ôi mùa thu nào tôi không là kẻ vô tội
Giữa đám đông hôm hôm
Những kỷ niệm Liên sầu đã rơi cùng lệ khúc
Trong mười hai điệu sầu thu xa
Và mùa thu đem tôi xa bến đậu
Của những thiên tài cõi đông
Giữa tôi và Liên bây giờ reo thê thảm
Ngày thơ bom lửa đã nhiều
Lớn lên để hớp toàn bệnh cuồng tr
íTrong buổi muốn yêu quê hương
Như thương hoài giọng đàn sai nhịp
Đu đưa cuối bãi Cà Mau
Giữa tôi và bàn tay Liên xa xôi
Chỉ còn lại màu đèn xám trơ nơi gác trọ
Và ngày thu báo mười hai thu
Đi qua bãi dâu của Tố Như ngày rộng gió
Sau cỏ Khâu nhớ chết từng sao
Không đọng lại gì trên đất Trạng Trình nữa

Tôi có những bầu trời để giết hồn ma trơi
Nơi xa đoàn thuyền giương buổi tối
Khi chim Việt đầy mày khói đen
Tiếng hận sầu tiễn thu trên đồng thời gian đứng
Tiếng sóng cuồng đổ ập phương Tây
Tôi giấu một con rồng trên bãi không gian mun
Chờ những đoàn trẻ thơ bay qua ốc đảo
Ngày thơ Liên ước gió trời say
Lúc Liên ngủ hai tay che lấy ngực
Gió ấy cứ mùa loà đêm đêm
Than hoài những tình duyên dang dở
Ngày thơ Liên sợ bóng dừa
Đùa gió Tháp Mười sang Cửu Long đầy máu
Nhưng lửa ở tại quê nhà
Đến hôm nay gió đùa thành trò lửa mệnh
Có khi mình khóc một lần thôi
Để cả triệu lần sau kẻ thù của mình chỉ là lời vô bổ
Trong khuôn diện trả vay
Bằng muôn điều bùng đau như mộng yểu
Liên và con cánh cam đầu chớp linh hồn
Buổi mai con bọ rầy say sương nắng
Liên và bầu trời tôi ngất đi
Khi tất cả ngón tay đeo mù giây kẽm
Ngày thơ hoa tím không đòi mộng vàng
Như cơn điên Bao Tự kêu trong tiếng lụa
Liên và ngây thơ bị mưa
Đau ôi khi mặt trời đen lấm
Những hư vô vào buổi lên đèn
Có lần tôi giữ một sầu khúc không tên
Tôi nhớ cố hương khi tiếng gà réo rítLiên và cánh dơi Trà Vinh
Xuống mịt mùng đời tôi khi con thuyền chìm trong bão
Giữ mấy phút hư vô reo lên
Lâu đài đầy qụa khoang bên vàm liêu tịch
Tôi có làm gì đâu giữa đất bọn thạo đời này
Tay tôi bỏ rơi từ tâm từ vũng nhỏ
Chợt tiếc đau ở những chiều không thần tượng
Tôi có làm gì đâu cho bản thân tôi
Chỉ còn trái tim tôi tâm sự
Ngày thu đang rụng lá nhiều hơn
Bản sầu ca không còn nàng ca sĩ cũ
Lá và nắng rơi mau
Lá và hoa mùa này đều thẫn thờ đau đớn
Tôi có lạy một chữ danh nào đâu
Trên hoạn tâm con cờ khua như chẳng cần định mệnh
Ngày thu lá cứ vàng rừng
Đoàn trẻ nhỏ say hương con rắn lục
Mai kia sợ rỗng bóng dư đồ

Rồi mùa thu áo cưới Liên đâu
Có phải chim Việt bay hoài trên màu hư không tắt
Mỗi chiều đông cuối chân mây
Gợi quê hương mình bằng đêm móng nhọn
Đổi màu trên những hình hài
Một mai lội ngang cánh hồn hoả ngục
Và muà thu may trí nhớ cho Liên
Luạ nhung hay tơ vàng Kim Tự Tháp
Với cái chết đếm rừng đêm
Heo may lùa ngang mặt cỏ
Tôi theo đó thiếp mê
Thầm gọi Liên như tóc ngày thơ tối ám
Chim Việt không về bến xuân đâu
Bởi vòng quay đổ tan lúc hư không chuyển động
Cùng mỗi vì sao giăng mànQua hết thảy thủy chung chẳng còn nghe thấy
Rồi mùa thu hoa rụng trên bóng Liên
Tôi độ chừng đôi bàn tay tôi là lệ ướt
Bởi lệ là lệ của
lệ hồng là lệ của tình Liên
Khóc dưới vai tôi đêm nào sông Cửu vừa dứt thở
Lệ sầu tôi giấu cho tháng năm
Trời ơi lệ mình lúc ngày thơ là lệ mẹ
Rồi lệ cứ xanh xao
Rồi Liên rồi Liên rồi Liên ôi
Lệ lòng từ đây trở thành biển máu
Trong mỗi ngày mai không còn gì
Trên nỗi nhớ quê hương câm
Trong thành phố tôi đòi chỉ ca ngợi tiền bạc
Có những đời tình bị xóa vào đêm đen
Dưới con cờ và một nghìn bào thai lịch sử
Lệ rời tôi để nhớ Liên
Khi mùa thu may đầy cho Liên áo ly hương một thuở
Nhớ Liên bằng muôn hình ác mộng đóng băng
Môi se lại tơ tằm dưới đầm lầy họp mộng
Những từ tâm phượng hoàng đắp biển dư
Hôm hôm mộng tôi cùng hoang vắng
Sẽ nghĩ rất lâu bằng tình ca
Như Đạt ma rùng mình trong Phạn Ngữ
Cùng sầu điệu cửa tu Tây Tạng hống
Sẽ nhớ mỗi lần hồn Liên xanh như lục thủy
Cửa những từ tâm bay qua đất trời vàng
Nơi tiếc thương cũng là sầu vọng
Đến mái tây rêu hôm tôi rùng mình nhớ xác
Đã nhuốm mấy trận cuồng dương gian
Những bầu trời tôi còn lửa cháy
Kêu ran tim lúc công chúa đội đèn
Tôi ám ảnh con cánh cam trên đầu chim Việt
Nhưng lửa rủ tôi cầm lại sầu thu
Có những oan hồn nhắn tôi cuộc gặp gỡ
Nơi Liên đã khóc đêm ngày
Trong mười hai năm Trà Vinh đầy quạ
Thôi rồi Liên ơi
Có những ngày thơ Liên ao ước
Quạ trời lợp ổ đầy không gian
Chính phút đớn đau tôi chỉ là cơn gió độc
Quên luôn một sớm trở về
Có Liên và có Liên giữa nắng
Nhưng hôm nay hoa nổ móng tay
Khi con người mình bắt đầu nơi Tam Tạng
Rằng biển dư chẳng thể mộng bao giờ
Nơi đất tâm linh để lại toàn sắt thép
Bởi động huyền vi lún lúc mùa thu rơi
Sau cánh bay rũ riệt
Tôi và Liên một ngày dài
Cánh cửa quê hương đầy vết đạn
Năm nào tối mịt ba mươi
Hoa mai trên cổ Liên thành mùi gió vọng
Xa xa đảo lạ vô hình rồi
Tôi chúc Liên như mặt trời vừa nhận ra tuổi tác
Ngày sau mùa thu bị chết với lá vàng
Bước Liên về bảo rằng tình hoài hương ở trong trí tưởng
Một xưa tôi mong đợi phượng hoàng về đời
Nẻo tình ca cỏ non làm hơi thở
Nhưng đèn vừa rủ xuống mê
Tôi thấy con trăng không cần nói ra ngày giao thừa đất mẹ
Trên mấy phương Tây hao mòn
Tôi còn gọi ra hình ảnh Liên lúc mê man
Tiếng đập cửa dầu là tử thần cuồng nộ
Đêm đêm trăng xẻ đời lệ châu
Tưởng lệ huỳnh bắt đầu lên bóng
Tôi con trăng đêm đêm mùi sa đoạ
Mà mùi quê hương con nít ré đau
Giữa khuya con cánh cam lo buổi mai cơn đói khổ
Trong tim trong não trong hồn
Trong trận huyền bí bắt đầu bằng định mệnh
Và mùa thu làm thành bọng tối loài người

Mộng ngày rũ rượi đó áo vàng sẽ về đây thành cội rễ
Mấy phôi pha làm lại nước huyễn châu
Tôi có mười hai năm bỏ đi như diêm quẹt
Để hồn Liên là bóng Liên tôi
Để ngày thu tôi đợi chờ Liên viết thư bằng mực tím
Nói thương nói nhớ nói nhớ nhớ anh
Trên giải đất đầy mùi chuột chết
Và tình Liên là mối lặng im chờ
Mộng người đổ máu như tôi thôi
Đến chiều hôm con qụa Tây Phương kêu kêu mờ mịt
Trên mối sầu viễn lưu
Tôi đốt tôi ru tôi buồn tôi khóc
Tôi âm thầm tôi cháy nám riêng tôi
Ngày tôi đi Liên ôi tôi đi để chết
Với một mặt trăng tôi giấu đợi tuổi già
Như cánh tay Châu Âu nện mòn nước nhược tiểu
Bằng hư vô bằng vô nguyên với hôn mê
Những mộng đời tôi xé vừa tan
Con trăng từ đây chỉ hiện hình hoang cổ
Cho phút sầu ca bi lệ làm đau
Ngày tôi đi tới hôm nay Liên chết
Đất Trà Vinh mưa xuống mãi tận đầu
Có hay không lúc mình chỉ cầm bằng vô vọng
Mộng đời xưa cũ ấy Liên ơi





THƠ LÊ NGỌC THUẬN

THẤT THIỆT

Tình cũng phân chia cách mạng và chánh trị
Nụ hôn cũng cho vay nặng lãi và khuyến mãi ba xu
Thuở nhỏ ta đã có máu ngu
Nên lớn lên yêu đương thất thiệt

Đã lỡ thấy đôi mắt sớm tần tối sở
Ôm nhầm cái eo ngày tố đêm giông
Nắm phải bàn tay lẳng lơ phản chúa
Đành quay về nấu rượu nuôi heo

Heo chưa cân – lại lỡ mồm long móng
Rầu tê da – đem rượu uống phay
Người đương thời – có khi nhờ trúng số
Người qúa thời chắc gặp đúng lang băm

Tóc ni cô đâu cần gương lược
Kẻ thất tình khuy nút làm chi
Ngày đoan ngọ không chung dòng máu
Vịt kêu trời, trời chẳng biết nghe

Chưa qua cầu đã mưu toan rút ván
Chưa khởi đầu đã manh nha phụ nhau
Thôi mẹ kiếp! cứ đề theo giấc mộng
Số 35 bao cả 18 lô

Không địch thủ bởi biết ai mà chém
Ta cầm đao chẻ củi nấu cơm
Rồi tự cho mình tu hành đạt đạo
Nốc rượu không mồi - chay tịnh say

THƠ ĐÔNG HÀ


Những người đàn bà làm thơ

Có thể là tình yêu...
Tình cờ...
hay ngẫu hứng...
Họ làm thơ

Về một điều ám ảnh những giấc mơ
Những nỗi đau đa mang khó lòng ai
chia xẻ

Họ khóc trăng vấp làn gió xé
Khóc cho mình đối diện đêm đen
Những vần thơ vừa lạ vừa quen
cho người yêu đã bỏ đi xứ khác
cho mình cho bạn
dù nỗi buồn tàn còn nóng bỏng trong tim.

Những người đàn bà câm lặng giữa đêm
Mắt bất động xoáy vào đời giông bão
Họ thả thơ quay thành hoa pháo
Nở lên trời đốm sáng ưu tư.

Những người đàn bà làm thơ...

Sông Hương 10.1999

THƠ PHAN LỆ DUNG


Tôi gửi niềm tin vào lá

Tôi gửi niềm tin vào lá
Ngày mai lá sẽ đầy sương
Tôi gửi niềm tin vào cánh đồng đất ướt
Ngày mai đất sẽ nảy mầm
Tôi gửi niềm tin vào những lưỡi cày lấm lem
Đêm về ngủ thiếpSớm mai hớn hở ra đồng.
Tôi gửi niềm tin vào cánh chim cổ tích
Sáng sángcõng nàng tiên sa thả vào hang núi
Chiều chiềuđem con nghé ngọ trả lại mục đồng
Tôi gửi niềm tin vào đứa trẻ hát rong
Cỡi giấc mơ qua miền đất lạ
Rải tiếng hát khàn khắp cánh đồng hoang
Tôi gửi niềm tin vào buổi chiều nghiêng
Nắng vàng nắng xanh rủ nhau về làng trẩy hội
Mẹ tôi giặt chiếu bên sông
Tôi gửi niềm tin vào một sáng xuân
Đường làng thơm mùi cỏ lúa
Chị tôi khoác áo qua chùa
Có bông cỏ may mắc vào ve áo
Một chút tơ vàng đỏng đảnh bay
Tôi gửi niềm tin vào một âm thanh
Mượt mà như cỏ
Trong trẻo như mưa
Dẫu đã xa bên kia bến bờ

Năm tháng,
vẫn ngọt như lá vào đêm.


Tạp chí Sông Hương ,10.2009

THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO


CỔ ĐỘ

ta muốn hóa thành chim
bay về thành nội cổ
sáng chiều gọi tên em
ca bài ca cổ độ

ta muốn hóa thành chim
đậu trên thành quách cũ
ngậm một nhánh hoàng anh
bay vào trong thiên cổ

THƠ NGUYỄN NGỌC TƯ


Hỏi đường

Những ngày lang thang trên đất lạ, với tấm bản đồ rách rã, đôi khi tôi phải dừng lại hỏi đường. Ông ơi, lối đi này dẫn tới đâu, cháu muốn tới những thung sâu những bãi cỏ buổi sáng từng là chợ, ông già im lặng và ngón tay gầy quắt, vẽ cho tôi một con đường

Những ngày hoang mang trên đất lạ, một mình, tôi hỏi những em bé gầy gò, lem luốc
em ơi, đi lối nào tôi sẽ đến đỉnh ngọn núi kia, để nhìn dòng sông kẻ một chân mày nơi đáy vực. Những em bé ngó nhau, lời ngọng ngịu trên môi vạch cho tôi một con đường.

Những ngày phiêu lưu trên đất lạ, tôi hỏi những cô gái tỉa bắp bên đường, chị ơi ngã nào thì tới cánh đồng, bầy dê nhỏ vùi mặt vào cỏ rối, bên lối đi nhiều hoa dại, lúa xỏ mầm qua đất, xanh non. Những cô gái gạt mồ hôi, ánh mắt cười lung linh trao cho tôi một con đường.

Những ngày rong ruổi trên đất lạ, tôi một lần dừng chân lại hỏi con đường, lối nào sẽ dẫn đến người.Đường im lặng đi lên đồi mải miết, người ngốc ơi, chỉ cần dừng chân lại, sẽ thấy người.
Khúc hát rời Nho Quế

Sông chiều
nhiều nắng mỏng
giang hồ ngồi nhớ xa xăm quê nhà…*

Cầu nát
Tôi ở bên bờ ngơ ngác
Lòng đục nghẹn ngào trước nước quá trong
Lũ trẻ chăn dê thản nhiên qua sông*

Em vớt củi giữa dòng
váy em ướt đẫm
phơi củi bằng nắng,
váy lay gió rồi khô,
em hong phận người thương khó bằng gì?

Người lẻ bảy ngày ngồi đây muốn khóc
Sông chảy một mình giữa đá, buồn không?

THƠ HOÀNG LỘC


không cầm chân được

em đã không còn như bữa trước
nên tình dậy muộn sáng hôm sau
dường như buổi sáng em thường đẹp
và cũng thường quen lúc đổi thay ?

ta cứ đau hoài bên ngực trái
có chi quặn thắt ở trong lòng
biết em cũng tận cùng mê mỏi
và biết cam cùng chuyện-đã-xong !

mí mắt lại liên hồi thốn giật
hoang mang điềm mộng chả ra gì
mười năm đọc thấm trang kinh dịch
để tả tơi hoài lá tử vi

nên dẫu đời ta đau muốn chết
vẫn cầm không nổi bước tình đi !