ĐÁ LẠNH

Đường phố đó dấu chân người chung chạ
Vết giày em riêng lẻ bụi in buồn
Ta không chốn nương thân đành ẩn mặt
Rượu một mình thất thế từng cơn say

Phải gió sông Hương tác yêu tác quái
Mà nhớ thương tấn thối lưỡng nan
Hay bởi tóc em bỗng dưng nổi chướng
Bay nguội ngắc ngược lối ta chờ

Tội cho trái tim nửa chay nửa mặn
Đập trầm luân như kẻ thần kinh
Chỉ có rượu và ly là hiểu được
Ta yêu người thật sự trắng tay

Vác cái mặt hảm tài giữa chốn nhân gian
Ta bước tới lộn lui dập dập tàng tàng
Em đâu biết ruột gan ta chắp vá
Cơn đau nào cũng lủng lẳng lang bang

Tháng sáu nắng rất chi tâm thần
Sao mà ta lại cứ phân vân
Thành nội hằng đêm vương phi ngủ
Có mưa về theo giấc mơ không?

LÊ NGỌC THUẬN

0 nhận xét:

Đăng nhận xét