Cơn gió rét cuốn trôi đời nghiêng ngã
Mây phủ mờ che lối nhỏ em qua
Hàng cây rủ tàn theo bờ tóc xỏa
Vắng cung đàn, ai khẻ nhịp vu vơ
Cơn gió rét lắng sâu vào trong mắt
Che nhạt nhòa theo tiếng thở thời gian
Cung khúc lạc mơ bóng về đâu đó
Cho đêm dài thao thức xót xa nhau
Cơn gió rét đưa hồn thơ chìm khuất
Trong nốt chờ vàng vương thoáng ngu ngơ
Thuyền lãng đãng trôi rời xa bến cũ
Để mưa về nghe trăn trở canh thâu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét