NHÃ CA VỀ VẦNG TRĂNG TUỔI THƠ - PHAN DUY NHÂN

Tóc vẫn mây vờn trán vẫn cao
Trong veo nguồn suối buổi ban đầu
Nơi tôi đã hóa dòng sông rộng
Chở bóng trăng em tự thuở nào...

Sông cứ suy tư tới tận nguồn
Em trong sâu thẳm của tâm hồn
Long lanh nắng sớm về trên lá
Hoa cỏ trong ngần những giọt sương!

Mơn mởn tươi non cành phượng nhỏ
Trong tôi xanh suốt chiến trường xưa!
Ơn em dìu dắt em che chở
Tôi sống yêu thương đến tận giờ...

Ôi hãy trăng rằm thơ mộng mãi
Chảy từ trong trẻo trái tim tôi
Băng ghềnh vượt thác xuôi ra biển
Sông cảm ơn trăng sáng tuyệt vời!

Đâu chỉ dòng sông ngập ánh trăng
Đường đi không chỉ những khuya rằm
Nước ngầm cố ngọt đêm khao khát
Treo ngược đời ta giữa nhọc nhằn!

Ai đốt yêu thương thành ngọn đuốc
Lòng xin soi sáng dịu dàng em
Tôi chờ dù biết em chưa đến
Vằng vặc bên trời trăng mới lên
&
Em vẫn về ư, ôi tuổi thơ
Trong ta trời đất đã sang mùa
Qua bao rừng thẳm
bao sa mạc
Nắng sưởi đường lên phơi phới mưa...

Tháng 6.2011
PDN

0 nhận xét:

Đăng nhận xét