Tặng cô bé
cô bé làm tôi rơi nước mắt
khi cô áo trắng ,đời đang thơ
nghĩ hưng vong cô còn hữu trách
mà nhói lòng tôi, gã thất phu
tôi ở bên trời thương nhớ quá
dễ chia cô đôi chút ân cần
cô ung dung bước cùng lẽ phải
bởi lòng cô có những bà Trưng
để bất ngờ hoa nở sớm mai
cho tôi muôn dặm biết thương người
cô trong tôi ngàn lần hoa hậu
thơm ngát quê xa, phía mặt trời
24-7-2011
TÔI KHÔNG TIN ANH LÀ NGƯỜI VÔ CẢM
tôi bật khóc – thấy cờ vàng bay cùng cờ đỏ
và tiếng hô vang tràn về biển đông
khi Tổ Quốc lâm nguy réo gọi
thì sắc cờ nào cũng vì Việt Nam ?
tôi không tin anh là người vô cảm
trước cái chân đạp vào mặt đồng bào
tôi không tin anh là nhà thơ vô cảm
chỉ vì miếng cơm đã không dám làm thơ ?
xứ sở cả ngàn thi sĩ
sao tôi đếm còn trên đầu ngón tay ?
Bùi Minh Quốc, Đỗ Trung Quân, Bùi Chí Vinh, Trần Mạnh Hảo…
Thi Sĩ ơi và những trái tim người !
tôi không tin chúng ta đều vô cảm
buổi sáng rộn ràng nghe nhạc Tuấn Khanh
máu phải rần rần trong huyết quản
muốn cùng em thơ xuống phố biểu tình
tôi có tuổi rồi – ở ngoài đất nước
mà mấy hôm rày tôi bỗng bước nhanh hơn
nên tôi tin chúng ta không thể nào vô cảm được
mà biết phải làm gì cùng Tổ Quốc nguy nan….
những ngày tháng 7-2011
HOÀNG LỘC
cô bé làm tôi rơi nước mắt
khi cô áo trắng ,đời đang thơ
nghĩ hưng vong cô còn hữu trách
mà nhói lòng tôi, gã thất phu
tôi ở bên trời thương nhớ quá
dễ chia cô đôi chút ân cần
cô ung dung bước cùng lẽ phải
bởi lòng cô có những bà Trưng
để bất ngờ hoa nở sớm mai
cho tôi muôn dặm biết thương người
cô trong tôi ngàn lần hoa hậu
thơm ngát quê xa, phía mặt trời
24-7-2011
TÔI KHÔNG TIN ANH LÀ NGƯỜI VÔ CẢM
tôi bật khóc – thấy cờ vàng bay cùng cờ đỏ
và tiếng hô vang tràn về biển đông
khi Tổ Quốc lâm nguy réo gọi
thì sắc cờ nào cũng vì Việt Nam ?
tôi không tin anh là người vô cảm
trước cái chân đạp vào mặt đồng bào
tôi không tin anh là nhà thơ vô cảm
chỉ vì miếng cơm đã không dám làm thơ ?
xứ sở cả ngàn thi sĩ
sao tôi đếm còn trên đầu ngón tay ?
Bùi Minh Quốc, Đỗ Trung Quân, Bùi Chí Vinh, Trần Mạnh Hảo…
Thi Sĩ ơi và những trái tim người !
tôi không tin chúng ta đều vô cảm
buổi sáng rộn ràng nghe nhạc Tuấn Khanh
máu phải rần rần trong huyết quản
muốn cùng em thơ xuống phố biểu tình
tôi có tuổi rồi – ở ngoài đất nước
mà mấy hôm rày tôi bỗng bước nhanh hơn
nên tôi tin chúng ta không thể nào vô cảm được
mà biết phải làm gì cùng Tổ Quốc nguy nan….
những ngày tháng 7-2011
HOÀNG LỘC
0 nhận xét:
Đăng nhận xét