ĐẾN MỘT NGÀY TA BỖNG LẶNG THINH - HOÀNG THỊ THIỀU ANH

Ta một chiều đi tìm lại tuổi thơ
Trong cái nắng oi nồng mùa hạ
Thoáng một cánh diều bay trong gió
Tuổi thơ theo ký ức hiện về

Cánh diều xưa cũng mềm như nỗi nhớ
Với bạn bè kéo chạy khăp đồng quê
Mãi ham chơi chẳng thiết trời nắng đổ
Mẹ gọi về - rơi đánh – thật đau ghê

Mùa đông đến tuổi thơ chơi thuyền giấy
Dưới trời mưa – nước chảy – tưởng là sông
Chiếc thuyền giấy chở bao điều mơ ước
Nên suốt đời ta cứ mãi chờ mong

Rồi một ngày chơi trò cô dâu chú rễ
Tuổi thơ ơi hăm hở trốn tìm
Ta mê mẩn với trò chơi mới mẻ
Đến một ngày ta bỗng lặng thinh

Đến một ngày trò chơi thành quá khứ
Đồng vọng về,cất tiếng gọi tuổi thơ
Nhặt viên sỏi ,ném về miền thơ ấu
Phía chân trời ta vẫn mãi bơ vơ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét