TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 21
Người đăng:: Phong - Thứ Năm, 30 tháng 4, 2009
Phan Nhự Thức
thơ với người xưa đi biền biệt
Nhà thơ Phan Nhự Thức tên thật Nguyễn Văn Minh,sinh năm 1943 tại Đà Nẵng,quê nội Quảng Ngãi,ông còn có bút danh Mê Kung.Thơ ông xuất hiện trên văn đàn miền Nam giữa thập niên 1960 thế kỷ trước.Thân phận ,cuộc sống ,quê hương,chiến tranh,tình yêu,bạn bè là đề tài sinh động trong thơ ông .Sau năm 1975,cũng như nhiều văn nghệ sĩ bạn bè đồng trang lứa,cuộc sống ông vô cùng khốn khó,lại thêm chứng bệnh nan y hành hạ,ông qua đời vì bệnh ung thư vào năm 1995 tại Sài Gòn .
Đã xuất bản : Đốt Tuổi,thơ,Ngưỡng Cửa,1969
CÕI TÌNH XUÂN
nhân danh thơ phục hồi ta và bạn
người bạn tình rong ruổi cõng trên lưng
theo vạt nắng đầu ngày vừa nguyên đán
em cựa mình da thịt bỗng vang lừng
bởi khắc khổ ta một đời khép kín
em co ro gió tạt cuối hiên buồn
những nhát cuốc, ngờ đâu, tay bịn rịn
đất bật lên từng đóa lệ trào tuôn
thôi hãy xếp khối tình sầu hữu hạn
hãy cùng ta túy lúy trận phong trần
đêm động phòng rượu tràn qua xứ bạn
một đường bay tình vút khỏi tay nâng
núm ngực hồng thở từng hơi thơm phức
buổi quay về hạnh ngộ cuối trời đêm
ta tóc bạc cũng nghe lòng hừng hực
trời còn xuân ta còn lửa tình, em
LÂM CHIẾN
Anh em bằng hữu bây giờ
Chia phe đảng với súng cờ hai tay
Còn riêng ta đứng giữa này
Tránh sao được đạn đang bay vèo vèo
Thôi chừ ta cũng đi theo
Đầu quân đứng gác lưng đèo cho vui
Dù rưng rưng lệ ngậm ngùi
Tay này xin hãy châm ngòi chiến tranh
Dù nhìn rõ mặt anh em
Vì ta ta bắn tan tành cả ta
QUẢNG NGÃI 1964
nắng Quảng Ngãi tôi về không mũ đội
trời tháng năm gió núi hạ Lào bay
thành phố ấy buồn như người xế tuổi
cuộc sống quanh năm khổ luống đất cày
từng kỷ niệm bây giờ lên tiếng gọi
giọng thổi buồn đêm sông Vệ không trăng
cát Trà Khúc theo sầu bồi lấy tuổi
tôi cúi đầu đời sống lạnh như băng
đất mẹ đó đã đau bầm kháng chiến
giờ thân già bão lụt lại hành hung
trong đời sống bấp bênh ngày tháng lụn
tôi nhìn em đau xót nói không cùng
đêm Nghĩa Hưng trời mịt mờ lửa đạn
chiều Ba Gia xác chết chật đường làng
ôi kiếp sống bơi quanh bờ hữu hạn
tìm tương lai trong hiện tại kinh hoàng
quen thanh bạch từ khi còn tấm bé
biết gì đâu lừa đảo bán buôn lường
với tuổi đó chưa đáp đền cha mẹ
nói làm chi đến món nợ quê hương
lũ em nhỏ mỗi lần không học phí
trường đuổi về nằm khóc đợi trông anh
(tôi bỏ học lang thang cùng phố thị
thả đời trôi nên năm tháng lênh đênh)
tôi đánh mất tình yêu từ dạo đó
và lớn khôn từng nỗi xót xa này
bán chữ nghĩa như rau khoai ngoài chợ
vẫn đói nghèo bạn hữu mãi cho say
tôi khôn lớn từ ruộng đồng Quảng Ngãi
lấy đau thương làm sữa mớm thơ mình
thành phố ấy với những gì còn lại
tôi ấp vào lòng đôi mắt lệ lung linh
THƠ TÌNH VIẾT TRONG TRẠI CẢI TẠO
Đã cạn dòng thơ từ buổi đó
Buổi xa rừng chim cất giọng khan
Chiếc lồng nhỏ đời giam bé nhỏ
Cõi ngoài, mơ là dấu chấm than!
Đã hết thuở trăng sao xao xuyến
Nắng bâng khuâng nhớ sáng thương chiều
Mây thôi gọi gió, tình thôi hẹn
Tháng năm qua đời xoá chữ yêu
Chỉ còn lại mẫu đời giản lược
Hòn sỏi kia giạt bãi ngậm ngùi
Phơi lòng khô con kênh khô nước
Mặt mù sương vàng vọt tuổi người
Chỉ còn lại muổi ruồi ve vãn
Nỗi buồn dài buồn tủi thịt da
Mắt sâu thâm giữa đời chờ sáng
Một người tù tưởng vọng thiết tha
Tưởng như thế cho qua ngày tháng
Bỗng một hôm trở gió bâng khuâng
Nỗi tình cờ vẫy tay lãng mạn
Thơ từ đâu, đậu xuống tim chàng
Tóc người bay lao xao dưới phố
Thoảng hương thơm theo gió bay cao
Gọi nỗi tình cõi ngoài sương gió
Về nâng niu đời đã tiêu hao
Xưa làm thơ yêu em nắng dịu
Mưa bay chưa ướt vở học trò
Giờ làm thơ yêu em nắng gắt
Mưa tạt lòng lệ xuống co ro
Dù có thế nào thơ vẫn thế
Xin nâng ly mời rượu ân cần
Tình chếnh choáng bước lên cuộc sống
Bồng em qua tay vẫy mùa Xuân
TIN MỪNG MỘT MÙA XUÂN
Ngồi bó gối, Ta mời Ta hút thuốc
Đón giao thừa đốt cháy lụn ưu tư
Cuộc đời buồn có thói buồn quen thuộc
Búng tàn hoài, sợ để ngón tay dư.
Khi cô quạnh muốn vuốt ve nỗi nhớ
Ngón tình khô buồn thẹn bàn tay khô
Tàn thuốc hết, búng sầu đi không hết
Ta gõ lòng Ta lạnh đến hư vô.
Khi khổ quá muốn trở thành tàn thuốc
Nhờ tay ai thả xuống cõi vô cùng
Khi hờn tủi muốn được làm ngọn lửa
Đốt bài thơ cho cháy núi cháy rừng.
Khi thất chí muốn làm tên du thủ
Xách tình sầu xuống núi hát nghêu ngao
Cả thành quách bềnh bồng say tuý luý
Say cho tàn cho mạt kiếp phù du.
Khi kết cuộc muốn chạy tìm tráng sĩ
Ai mài gươm nghe nghiêng ngửa bệ rồng
Bởi thiên hạ thèm moi gan bạo chúa
Nên thơ Ta máu cuồn cuộn từng giòng
Khi bút cạn, gươm cùn, chim sa lưới
Dẫu văn chương cũng chỉ để ba hoa
Ta vẫn phải làm thơ cho phỉ chí
Dựng tửu lầu nghinh đón khách Kinh Kha.
Khi chiếc củ mì cần hơn lý tưởng
Thì hào hùng cũng chỉ tựa bóng ma
Ta vẫn phải làm thơ nuôi cuộc sống
Cuộc sống khô dần trong mỗi chúng ta.
Khi giao thừa đã khởi đầu năm mới
Loài hoa kia vừa nở nụ mùa xuân
Ngồi bó gối thêm tủi thân thêm tội
Bởi vì Ta thơ thân tặng mùa xuân
NGỒI LẠI BÊN VƯỜN
Thơ với người xưa đi biền biệt
Vẹt gió du hành xóa dấu chim
Lưởi kiếm phong trần ai tuẩn tiết
Tràn cười ràng rụa xé trăng im
Người xưa từ dạo mơ bất tử
Mượn thuốc trường sinh bón xác phàm
Đành đứng ôm chân bờ lưởng lự
Tóc rụng đầy hồn trắng túi tham
Người xưa từ buổi khoe xiêm áo
Kiếm hiển vinh đâm xuống tim sầu
Khanh tướng nửa chừng rơi giáp mão
Chống cuốc nhìn lên mây biển dâu
Người xưa từ độ ôm trăng chết
Rượu ngập nhân gian túy lúy sầu
Thơ thét lên rạng ngời sông nước
Cơn say còn chếnh choáng ngàn sau
BÀI TÌNH BUỒN
Người qua nhà tôi mỗi ngày bốn bận
Nón che nghiêng nên chẳng thấy tôi buồn
Ngày bốn bận nhớ thương tôi đúng hẹn
Đứng đợi chờ nón trắng với tay thon
Mười ngón tay thon của người con gái
Mười đắn đo suy tính chuyện ân tình
Tôi nhìn thấy tay người chưa nhẫn cưới
Vẫn ngại ngùng khi trao gởi thư xanh
Tờ thư xanh ấy xanh xanh màu nước biển
Xanh như màu áo ấm của người yêu
Nằm trong sách vẫn thơm mùi ước hẹn
Ngát tình thơ vừa nhớ sáng thương chiều
Người vẫn thế áo học trò vẫn trắng
Guốc thời trang kiêu hãnh bốn mùa cao
Bàn chân thon e dè trên biển cát
Đêm chờn vờn tình ái rộn chiêm bao
Tôi cơm áo bây giờ xa sách vở
Tuổi phiêu bồng rơi rớt một mùa xuân
Thơ tình ái thôi bướm vàng cánh vỗ
Còn tâm hồn: một gốc rạ cô đơn
BÀI THƠ CUỐI CÙNG
Vẫn vạt nắng long lanh cùng gió mới
lá xanh tươi vươn đón buổi khai mùa
cây mai già trỗ hoa vàng phơi phới
giọng con cười thơm phức tìếng chào thưa
ta trằn trọc suốt đêm dài đợi sáng
dấu cơn đau vội vã mở tay choàng
Con lên tám mắt cười tròn khoan rạn
mừng tuổi con ta chúc chóng lớn ngoan
đất dẫu cằn tre nguyện che măng mọc
bỗng vô tình định mệnh chém ngang vai
tre bật gốc rồi gió mưa tới tấp
mẹ dìu con lầm lủi trọn đêm dài
trời đất mãi xoay vần nên chẳng biết
xuân cứ về hoa nắng vẫn long lanh
mai nở vàng cây đâm chồi lá biếc
có ngờ đâu mạch đất nứt tan tành
tre chưa già đành chờ ngày bật gốc
cõi vô thường cõi độ lượng bao dung
biến đất phì nhiêu bón măng mới mọc
đóa tre xanh vươn trọn cuộc vô cùng
thơ ta nguyện rạng từng lời khai bút
con xếp giùm tiền mừng tuổi đầu năm
quấn quít bên ta vẫn cười vẫn hát
dẫu nan y bệnh nghe nhẹ ta nằm
mặt trời lên chiếu măng đời ngà ngọc
chim tập truyền vừa thả một tin vui
con hãy ra vườn, cao tay hái lộc
cắm vào thơ ta xuân đỡ ngậm ngùi
THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO
Người đăng:: Phong -
THƠ ĐÔNG HOÀNG
Người đăng:: Phong - Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009
Bài thơ nào cho anh
Trong cõi tình hệ lụy
Bài thơ nào cho anh
Trao hết rồi phong nhụy
Thơ vẫn cứ trào tuôn
Ra trên đầu ngọn bút
Qua bao mùa bão giông
Lòng vẫn chưa hao hụt
Thơ vẫn đến từ anh
Trong thơ anh hiển hiện
Còn lời nào cho anh
Khi tình sâu phong kín
Bài thơ tình thế đó
Có hiểu thấu lòng em ?
HẸN HÒ
Nhớ xưa em xõa tóc thề
Ngồi chờ trăng mọc bên hè tịch liêu
Dõi theo một cánh dơi chiều
Một màu thu cũ , một triều sóng xô
Bạt ngàn lau trắng phất phơ
Mà mơ cố quận ai đưa em về
Nay em giũ mái tóc thề
Bên thềm em đợi trăng về tịch liêu
Hoang sơ nắng sớm mưa chiều
Dấu xưa lạc mất thương yêu gọi thầm
Em ngồi giữa cõi mênh mông
Nói câu hò hẹn trăm năm với người
LUNG LINH NGỌN CỎ
Một giọt nước mắt rơi giữa chiêm bao
Rớt xuống cuộc đời mộng mị hư hao
Một giọt nước mắt rơi vào lặng lẽ
Rớt xuống bên đời lận đận lao đao
Một giọt nước mắt rơi xuống cõi lòng
Thắm lại con tim đã chừng khô cạn
Thấm lại đôi môi nồng thêm chút mặn
Nói lời yêu dấu gửi đến cho người
Một giọt nước mắt rơi trên đường dài
Lung linh ngọn cỏ kết nụ trần ai
Chợt thấy buồn vui như cơn gió thoảng
Còn lại bên đời một chút hồng phai
Một giọt nước mắt đã khô trong lòng
Trái tim hao gầy còn vương chút lệ
Mênh mang ... mênh mang ... nỗi đau trần thế
Trăm nghìn giọt lệ xin gửi muôn trùng
THIÊN THẦN
Người đăng:: Phong - Thứ Ba, 28 tháng 4, 2009
nơi chỉ có hoa bướm và cỏ non
chỉ có tình yêu và tiếng hát
một thế giới không có đố kỵ,toan tính nhỏ nhen
không có sự lừa đảo và phản bội
không giống mẹ một đời lận đận và khổ đau
hỡi thiên thần của mẹ
hãy bắt đầu cuộc đời con bằng tình yêu cuộc sống
hãy bắt đầu cuộc đời con bằng tiếng hát và ước mơ
ở đó chỉ có sự chân thật và lòng chung thuỷ
hỡi thiên thần của mẹ
ở thế giới mà con đang sống
chỉ có hoa
bưóm
tiếng hát và tình yêu
chỉ có cỏ non
và niềm hạnh phúc
hỡi thiên thần của mẹ
con hãy sống thật mạnh mẽ
bằng chính con
khi hoài thai trở thành ước mơ của mẹ
vì con phải sinh ra ở một thế giới khác
vì con là thiên thần
ở đó chỉ có hoa
bướm
cỏ non
tình yêu
và tiếng hát
CHUYỆN ĐẦU TUẦN - KINH NGHIỆM GIÁO DỤC
Người đăng:: Phong - Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009
Thầy giáo bắt đầu giờ học văn bằng chuyện Cô bé Lọ lem. Trước tiên thầy gọi một học sinh lên kể chuyện Cô bé Lọ lem. Em học sinh kể xong, thầy cảm ơn rồi bắt đầu hỏi.
Thầy: Các em thích và không thích nhân vật nào trong câu chuyện vừa rồi?
Học sinh (HS): Thích Cô bé Lọ lem Cinderella ạ, và cả hoàng tử nữa. Không thích bà mẹ kế và chị con riêng bà ấy. Cinderella tốt bụng, đáng yêu, lại xinh đẹp. Bà mẹ kế và cô chị kia đối xử tồi với Cinderella.
Thầy: Nếu vào đúng 12 giờ đêm mà Cinderella chưa kịp nhảy lên cỗ xe quả bí thì sẽ xảy ra chuyện gì?
HS: Thì Cinderella sẽ trở lại có hình dạng lọ lem bẩn thỉu như ban đầu, lại mặc bộ quần áo cũ rách rưới tồi tàn. Eo ôi, trông kinh lắm!
Thầy: Bởi vậy, các em nhất thiết phải là những người đúng giờ, nếu không thì sẽ tự gây rắc rối cho mình. Ngoài ra, các em tự nhìn lại mình mà xem, em nào cũng mặc quần áo đẹp cả. Hãy nhớ rằng chớ bao giờ ăn mặc luộm thuộm mà xuất hiện trước mặt người khác. Các em gái nghe đây: các em lại càng phải chú ý chuyện này hơn. Sau này khi lớn lên, mỗi lần hẹn gặp bạn trai mà em lại mặc luộm thuộm thì người ta có thể ngất lịm đấy (Thầy làm bộ ngất lịm, cả lớp cười ồ).
Bây giờ thầy hỏi một câu khác. Nếu em là bà mẹ kế kia thì em có tìm cách ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử hay không? Các em phải trả lời hoàn toàn thật lòng đấy!
HS: (im lặng, lát sau có em giơ tay xin nói) Nếu là bà mẹ kế ấy, em cũng sẽ ngăn cản Cinderella đi dự vũ hội.
Thầy: Vì sao thế?
HS: Vì …vì em yêu con gái mình hơn, em muốn con mình trở thành hoàng hậu.
Thầy: Đúng. Vì thế chúng ta thường cho rằng các bà mẹ kế dường như đều chẳng phải là người tốt. Thật ra họ chỉ không tốt với người khác thôi, chứ lại rất tốt với con mình. Các em hiểu chưa? Họ không phải là người xấu đâu, chỉ có điều họ chưa thể yêu con người khác như con mình mà thôi.
Bây giờ thầy hỏi một câu khác: Bà mẹ kế không cho Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử, thậm chí khóa cửa nhốt cô bé trong nhà. Thế tại sao Cinderella vẫn có thể đi được và lại trở thành cô gái xinh đẹp nhất trong vũ hội?
HS: Vì có cô tiên giúp ạ, cô cho Cinderella mặc quần áo đẹp, lại còn biến quả bí thành cỗ xe ngựa, biến chó và chuột thành người hầu của Cinderella.
Thầy: Đúng, các em nói rất đúng! Các em thử nghĩ xem, nếu không có cô tiên đến giúp thì Cinderella không thể đi dự vũ hội được, phải không?
HS: Đúng ạ!
Thầy: Nếu chó và chuột không giúp thì cuối cùng Cinderella có thể về nhà được không ?
HS: Không ạ!
Thầy: Chỉ có cô tiên giúp thôi thì chưa đủ. Cho nên các em cần chú ý: dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta đều cần có sự giúp đỡ của bạn bè. Bạn của ta không nhất định là tiên là bụt, nhưng ta vẫn cần đến họ. Thầy mong các em có càng nhiều bạn càng tốt.
Bây giờ, đề nghị các em thử nghĩ xem, nếu vì mẹ kế không muốn cho mình đi dự vũ hội mà Cinderella bỏ qua cơ hội ấy thì cô bé có thể trở thành vợ của hoàng tử được không?
HS: Không ạ! Nếu bỏ qua cơ hội ấy thì Cinderella sẽ không gặp hoàng tử, không được hoàng tử biết và yêu.
Thầy: Đúng quá rồi! Nếu Cinderella không muốn đi dự vũ hội thì cho dù bà mẹ kế không ngăn cản đi nữa, thậm chí bà ấy còn ủng hộ Cinderella đi nữa, rốt cuộc cô bé cũng chẳng được lợi gì cả. Thế ai đã quyết định Cinderella đi dự vũ hội của hoàng tử?
HS: Chính là Cinderella ạ.
Thầy: Cho nên các em ạ, dù Cinderella không còn mẹ đẻ để được yêu thương, dù bà mẹ kế không yêu cô bé, những điều ấy cũng chẳng thể làm cản trở Cinderella biết tự thương yêu chính mình. Chính vì biết tự yêu lấy mình nên cô bé mới có thể tự đi tìm cái mình muốn giành được. Giả thử có em nào cảm thấy mình chẳng được ai yêu thương cả, hoặc lại có bà mẹ kế không yêu con chồng như trường hợp của Cinderella, thì các em sẽ làm thế nào
HS: Phải biết yêu chính mình ạ!
Thầy: Đúng lắm! Chẳng ai có thể ngăn cản các em yêu chính bản thân mình. Nếu cảm thấy người khác không yêu mình thì em càng phải tự yêu mình gấp bội. Nếu người khác không tạo cơ hội cho em thì em cần tự tạo ra thật nhiều cơ hội. Nếu biết thực sự yêu bản thân thì các em sẽ tự tìm được cho mình mọi thứ em muốn có. Ngoài Cinderella ra, chẳng ai có thể ngăn trở cô bé đi dự vũ hội của hoàng tử, chẳng ai có thể ngăn cản cô bé trở thành hoàng hậu, đúng không?
HS: Đúng ạ, đúng ạ!
Thầy: Bây giờ đến vấn đề cuối cùng. Câu chuyện này có chỗ nào chưa hợp lý không ?
HS: (im lặng một lát) Sau 12 giờ đêm, mọi thứ đều trở lại nguyên dạng như cũ, thế nhưng đôi giày thủy tinh của Cinderella lại không trở về chỗ cũ.
Thầy: Trời ơi! Các em thật giỏi quá! Các em thấy chưa, ngay cả nhà văn vĩ đại (nhà văn Pháp Charles Perrault, tác giả truyện Cô bé Lọ lem) mà cũng có lúc sai sót đấy chứ. Cho nên sai chẳng có gì đáng sợ cả. Thầy có thể cam đoan là nếu sau này trong số các em có ai muốn trở thành nhà văn thì nhất định em đó sẽ có tác phẩm hay hơn tác giả của câu chuyện Cô bé Lọ lem! Các em có tin như thế không?
Tất cả học sinh vỗ tay reo hò hoan hô.
Huy Đường (lược dịch)
Theo:Tạp chí Tia Sáng ,Nguồn : Tuổi Trẻ Online
Người đăng:: Phong - Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009
Không phải ngẫu nhiên người ta gọi Old Trafford là Nhà hát của những giấc mơ, bởi ở sân vận động này, những điều hoang đường nhất và khó tin nhất đều có thể biến thành sự thật...
Cả Chelsea và Liverpool đều giành thắng lợi trong hai trận đấu sớm khiến M.U vào trận với tâm lý buộc phải thắng nếu như không muốn gặp quá nhiều áp lực trong chặng cuối của mùa giải. Thế nhưng, họ sớm bị đội khách Tottenham "tặng" cho hai gáo nước quá lạnh ngay ở trong hiệp một khi mà Bent và Modric liên tiếp ghi hai bàn thắng chỉ trong vòng chưa đầy 200 giây từ phút thứ 29 đến phút thứ 32.
Nhà hát của những giấc mơ (Ảnh: AP)
Hiệp một kết thúc với nỗi sợ hãi bao trùm khắp sân Old Trafford, viễn cảnh về một thất bại thêm một lần nữa lại xuất hiện, nhất là khi M.U chơi có phần bế tắc trong khi các cầu thủ Tottenham lại phòng thủ một cách vô cùng kín kẽ và đầy quyết tâm.Nhưng mọi thứ thay đổi quá nhanh trong hiệp thi đấu thứ hai, sự xuất hiện của Tevez thay cho Nani khi M.U có được nhiều phương án tấn công cũng như độ nhiệt hơn trong lối chơi của mình. Quỷ Đỏ dồn đội hình lên rất cao và bắt đầu tạo ra sức ép khổng lồ lên phần sân của đối thủ. Bước ngoặt của trận đấu chính là khi Carrick bị đốn ngã trong vòng cấm của Tottenham và M.U được hưởng quả penalty ở phút thứ 57. Ronaldo đã không phạm phải sai lầm nào để ghi bàn rút ngắn tỷ số cho đội chủ nhà.Bàn thắng ấy như tiếp thêm sức mạnh cũng như sự tự tin cho Quỷ Đỏ. Họ tiếp tục đẩy cao đội hình và quyết tâm tìm kiếm thêm bàn thắng. Và bàn gỡ hoà đến với Quỷ Đỏ chỉ sau đó 10 phút. Rooney là người lập công và đưa trận đấu về lại vạch xuất phát. Niềm vui sướng ngập tràn bắt đầu xuất hiện ở Nhà hát của những giấc mơ. Khi ấy, vẫn còn tới hơn 20 phút nữa để M.U nuôi hy vọng giành trọn vẹn cho mình một chiến thắng.Và họ đã không phải đợi lâu, Ronaldo tiếp tục toả sáng để ghi bàn nâng tỷ số lên 3-2 chỉ sau đó vỏn vẹn một phút. Nhà hát của những giấc mơ như nổ tung với màn lội ngược dòng đầy uy lực của đội chủ nhà. Nhưng không chỉ có vậy, Quỷ Đỏ còn tiếp tục ghi thêm hai bàn thắng nữa do công của Rooney và Berbatov ở các phút 71 và 79 của trận đấu để hoàn tất chiến thắng đậm đà 5-2.Old Trafford ngày hôm nay đã được chứng kiến một trong những vở diễn huy hoàng nhất trong lịch sử của mình. Người ta có thể nghĩ rằng M.U lật ngược được thế cờ khi trận đấu kết thúc, nhưng chắc chắn không thể nào tưởng tượng ra được thành quả cuối cùng mà họ có thể đạt được. Quả thực, một chiến thắng như vậy chỉ có thể tồn tại trong những giấc mơ.Những người yêu mến M.U có lẽ sẽ có một đêm dài hạnh phúc, họ đã trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc trong 90 phút của trận đấu với Tottenham. Những giấc mơ luôn có thể trở thành sự thực - nếu như bạn là fan M.U !Chiến thắng này không những giúp M.U củng cố ngôi vị đầu bảng của mình mà còn giúp họ có được trạng thái tâm lý hưng phấn nhất có thể trước trận đại chiến với Arsenal ở Bán kết Champions League sau đây vài ngày. Và chúng ta cùng chờ đợi xem liệu M.U có tiếp tục làm nên những điều thần kỳ hay không?
TẾT LÀO
Người đăng:: Phong -
Hàng nghìn người dân đổ về trung tâm thành phố Luang Prabang đón mừng năm mới theo lịch Phật giáo.
Gặp bất kỳ ai trên đường họ đều có thể hắt cả xô nước vào ngườiNhiều trẻ em dùng súng bắn nước để giỡn.
Đi ngang qua đường bất chợt “ăn” gáo nước lạnh. Không ai từ chối “ân huệ” té nước vào người mình hoặc cáu giận, họ đã quen với phong tục này từ lâu.
Ngoài té nước còn có bôi nhọ nồi vào mặt, vào người. Đây cũng là một cách cầu may.
Nguồn : VnExpress.net
TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 20
Người đăng:: Phong - Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009
Đynh Trầm Ca
Kẻ du mục
trên quê hương mình
Mặc dù hoạt động chính trong lĩnh vực âm nhạc nhưng trong giới văn nghệ vẫn quen nhìn anh là nhà một nhà thơ hơn là nhạc sĩ.Nhà thơ,nhạc sĩ Đynh Trầm Ca tên thật Mạc Phụ,quê quán Vĩnh Điện,Quảng Nam.Ông xuất hiện trên văn đàn miền Nam từ thập niên 1960 thế kỷ trước.Ngoài sáng tác thơ,ông còn là người viết nhiều ca khúc nổi tiếng.Những ca khúc của Đynh Trầm Ca sâu lắng,trữ tình,từng làm rung động trái tim của nhiều thế hệ như : Ru con ngày cũ,Sông quê,Thương mãi một dòng sông,Ru tương lai buồn,Nước mắt mẹ hiền,Cuộc chờ vô vọng,Bay đi những cơn mưa phùn v..v..
Ba năm qua em trở thành thiếu phụ
Ngồi ru con như ru tình buồn
Xin một đời thôi tiếc thương nhau
(Ru con Tình cũ)
Rồi mai mình vẫn cô đơn
Nằm nghe lời gió chiêu hồn
Nhớ về nghìn đêm lang thang
Nghe hồn vọng quá mênh mang
(Ru tương lai buồn)
Những ca từ đầy chất lãng mạn vẫn còn lắng đọng trong hồn của nhiều người đồng thời với ông.
Đynh Trầm Ca đi và sống ở nhiều nơi :
Đứng bên cầu ngắm lục bình trôi.
Mà chạnh thương những đời xa xứ
Thương con sông đã bỏ ngọn nguồn
(Thương mãi một dòng sông)
Một tài hoa sinh bất phùng thời,cuộc sống của ông sau năm 1975 gặp nhiều khó khăn,cuối thập niên 1990 ông phải đưa gia đình về lại quê ,mở quán cà phê ở Vĩnh Điện và quán cà phê của ông trở thành tụ điểm sinh hoạt văn nghệ của anh em văn nghệ sĩ đất Quảng.
thơ
đynh trầm ca
CHÂN DUNG TÔI
những đêm còn lqị một mình
trong căn phòng nhỏ tôi rình rập tôi
nhe răng tôi đánh liều cười:
âm thanh ma quỹ vừa rời mộ lên
chênh vênh bóng lạ chênh vênh
chơ vơ mắt tối,lênh đênh tóc rừng
sầu đeo lủng lẳng trên lưng
ôi con thú lạ xưa từng là tôi
1968(Mắt đêm)
PHỐ ĐÔNG
đưa em về giữa phố vui
nhà cao đường rộng sáng ngời ngựa xe
đưa em dạo suốt vĩa hè
ngắm nhìn thiên hạ đời che lụa hồng
mai về đứng giữa phố đông
bên ta-thú- lạ,em buồn lắm không?
1969
MƯA ĐÊM TỈNH LẺ
bay bay,bay bay,bay bay
mưa giăng nóc phố,lạnh vây đỉnh hồn
đêm ngoài tĩnh lẻ cô đơn
ngàn con xa xót chảy dồn về tim
gió cây trút gió trăm miền
bay bay - mùa lệ triền miên xuống đời
nằm nghe máu chảy luân hồi
cát vàng chẻ huyệt cuối trời nào xa
chết đâu rồi những ngọc ngà?
đêm nay tỉnh lẻ bóng ma tôi về...
1967
NHỮNG TRẬN CHẾT
hôm qua ta bỗng chết hai lần
té ngửa trên bờ dĩ vãng xanh
hôm nay bỗng chết thêm lần nữa
té sấp trên đường tương lai đen
1967
BÃO RỚT
khi thức dậy bão thưa thớt ngoài trời
đêm dã man ngàn tiếng rú trong tôi
đêm la thét ngã hồn chim giãy giụa
đêm hãi hùng đêm bủa lưới không thôi
khi thức dậy mưa bắt đầu rớt ngoài thềm
mưa vội vàng mưa châm thủng hồn đêm
mưa cuốn trút lá đời tôi vàng úa
tôi ngồi lên nhìn vùng tương lai đen
khi thức dậy điêu tàn đã dựng tự chỗ nằm
nghe gối chăn đã lạnh huyệt trăm năm
đem vỗ cánh và cơn bão dứt
còn lại chỗ tôi nghìn vết lệ ăn năn...
1964
RỒI THÔI
nửa đời,tim máu héo hon
trở về xin mẹ cho con quan tài
xin đời nấm đất vàng khô
xin em giọt nước mắt vờ yêu thương...
rồi thôi tôi sẽ yên nằm
nghìn sau cỏ lá âm thầm nhớ tên...
1964
LỜI NGẬM NGÙI MÙA THU
biết ai còn gọi tên mình
lời chim bữa trước trên cành đã bay
biết ai còn gọi mình đây
lời thu đã chết trong cây cỏ buồn
ai đâu mà giận mà hờn
bây giờ mình với cô đơn:bạn bè!
mùa thu lá úa vỗ về
ngủ ngoan đừng dậy nữa nghe,đau sầu!
chẳng ai còn gọi mình đâu
tiếng reo nước chảy qua cầu đó thôi...
1964
THƠ TA
giọt trinh rớt tự hồn trời
tinh anh bật nở thành lời thơ ta
mấy mùa đày đọa đơm hoa
lung linh máu lệ ngâm nga đoạn trường
1967
KHÔNG ĐÊM NÀO BUỒN BẰNG
không đêm nào buồn bằng đêm nay
mưa ướt hiên ngoài,lệ ướt tay
Thu ơi,em chết phương nào đó
sao mộ ai xanh giữa lòng này
1967
CÂY ĐÀN THƯƠNG NHỚ
buổi ta vác cây đàn ngang trường cũ
ai như em đứng ngó cuối hành lang
ai như ta ngồi mơ sau cửa lớp
có lẽ nào mình còn đó sao, Th...?
buổi ta vác cây đàn xa trường cũ
em vẫn còn chạy nhảy dưới hàng soan
nên ta đi mà hồn thì quay lại
níu vai cầu hát gửi khúc chia tan
buổi ta vác cây đàn vào gió cát
hồn không theo nên thân xác liêu xiêu
ném nốt nhạc lên chín tầng mây dạt
nghe quê người mưa rớt hột cô liêu
ta gục xuống những đường gai đá nhọn
máu từ tim ứa nở cánh phượng đầu
ta muốn hái tặng em ngày tháng cũ
chợt ngậm ngùi: ngày vui đã qua mau!
ngày vui đã phai trên màu tóc cỏ
cỏ còn xanh - đời xanh chẳng quay về
chỉ câu hát giữ em hoài bé nhỏ
nên ta thề: xin làm một kiếp ve!
để hát mãi về em thời đi học
cho trăm năm em vẫn nữ sinh hoài
(nhỡ có tiếc cũng xin em đừng khóc
đời không vui cho ta nhận riêng ai)
buổi ta vác cây đàn về quê cũ
qua dốc cầu gặp hồn nhỏ chơ vơ
hồn đứng với ba mươi năm hoài niệm
bên trường xưa (em có gặp bao giờ?)
ta lại vác cây đàn đi tứ chiếng
hồn theo ta qua những chốn mịt mùng
mây viễn phố bao chiều thay áo nõn
ta nâng đàn thương nhớ phá lên cung
PHƯƠNG NAM KHÚC CA PHIÊU DẠT
CỦA KHÓM LỤC BÌNH
Đi
như là trôi
ta lần về phương nam
phía bầy én giang hồ gọi xuân về rối rít
phía những dòng sông đỏ phù sa chảy xiết
ta gặp thêm những cụm lục bình
trôi
Trôi
trôi
và trôi...
ta dần xa bến cũ
mấy mươi năm gió nhớ thổi mù trời
vẫn muốn chở về sông mẹ những nguồn vui
dù ta chỉ nở đượchoa tím nhạt
Đi
như là trôi
tựa đóa mây nở trên trời luân lạc
có mong gì người ngắm phút giây
trong lang thang mây cứ nở đời mây
rồi tan loãng giữa vô cùng
bát ngát
Trôi trôi trôi...
bềnh bồng theo tiếng hát
khúc tráng ca cuồn cuộn chín sông rồng
ta, lục bình vừa trôi vừa trổ bông
cỡi đầu sóng chở mùa xuân phiêu dạt
Phương nam phương nam
trôi đó đây
rải rác
những mảnh đời ngơ ngác tha hương
hẹn cùng nhau
trôi nhé
mà trổ bông
dẫu sóng bủa đầu vàm
sóng xô cuối rạch
Phương nam phương nam
xin cám ơn những dòng-sông-không-bao-giờ-ngăn-cách
những Lục Vân Tiên trong khí phách con người
xin cám ơn câu vọng cổ rất mùi
thấm trong hạt phù sa
đượm những tấm-lòng-cây-trái
gió chướng
mùa lên
ta còn trôi mãi
buổi qua đây
hoa nở
tặng đất này!
Cố hương cố hương
hun hút mây bay
đôi mắt mỏi ngóng mù sông bến đợi
đỉnh núi nhớ nghiêng mòn phương gió nổi
biển mẹ ơi
sao chưa gọi con về?
ừ,thì thôi
ta sẽ cứ trôi
hỡi những khóm lục bình nở hoa tím nhạt
hoa nở tím trên đường trôi dạt
tỏa chút hương ngan ngát gửi quê nhà
Là nỗi buồn cất được tiếng ca.
Cần Thơ- Long Xuyên
2. 1989
THƠ VƯƠNG KIỀU
Người đăng:: Phong - Thứ Tư, 22 tháng 4, 2009
Ngày tháng qua đi
Như nước sông chảy mãi
Thời gian như ngựa vó
Về cõi không
Không bến không bờ
Tôi là tù nhân
Của thời gian vô tận
Nằm giữa trăm năm
khát vọng đôi bờ
Tôi khát vọng
Lòng không bắc nổi
Chiếc cầu tôi nguyện ước qua sông
Bên kia sông là bờ xanh thơ ấu
Của tuổi tôi
Của làng nguyệt quê nhà
Quê hương hỡi!
Nơi cát vàng biển mặn
Có những con thuyền vượt sóng đêm đêm...
Về khơi xa
Nơi vụ mùa tôm cá
Đợi chờ ai lực lưỡng bàn tay
Quê hương tôi,vang tiếng hò giã gạo
Những đêm trăng,lúa hát trên đồng
Quê hương tôi
Là thuỳ dương cát biển
Nằm ở đâu?Trong cuộc quay về
Tôi trở về! Như người xin soi bóng
Xuống giòng Hương ,nhìn lại mặt mình
Nhịp cầu ơi!
Còn đây manh áo
Nước qua lòng
Nước cũng nao nao
Tôi trở về,đứng bên bờ phố Huế
Nhìn qua sông
Muôn vạn bóng cờ bay
Tôi muốn đưa tay ,làm cờ vẩy gọi
Bạn bè xưa
Còn nhớ bao ngày!
Tôi trở về
Đứng bên cầu biên giới
Một lòng thôi
Nguyện ước qua sông
Kinh thành cũ chợt cầm tay muốn kể
Chuyện nhịp cầu,đã gãy ngang sông
Tôi trở về
Như hồn ma bóng quế
Về nơi quê
Tôi đã sinh thành
Đây mái ngói
Rêu phong không còn nữa
Nguồn giếng xưa ,
Đã lạc nước thay giòng
Tôi trở về
Như là cơn gió thoảng
Qua mảnh vườn,không còn nữa hoa xoan
Không còn nữa,cây khế già năm cũ
Tổ tiên tôi đã chăm bón vun trồng
Tôi trở về ,
Như là người thất lạc
Tìm cõi mẹ yêu !
DANH CA MINH MẪN...
Người đăng:: Phong -
Nếu không trực tiếp gặp và chứng kiến bà Nguyễn Thị Mẫn (danh ca Minh Mẫn) ca điệu Cổ Bản, hay Nam Ai, Nam Bình... thì ít ai nghĩ rằng giọng ca trong veo kia là của một bà cụ đã 84 tuổi.
CHỊU ROI VỌT ĐỂ ĐƯỢC HỌC CA
Nghệ sĩ Minh Mẫn lớn lên trong một gia đình buôn hàng xén ở làng Tráng Lực (nay thuộc xã Quảng Phước, huyện Quảng Điền, tỉnh Thừa Thiên-Huế), nhưng bà đã “lén lút” theo học trên 10 người thầy để ca được những câu Nam Ai, Nam Bình... “Để trở thành một nghệ nhân ca Huế như hôm nay, mệ (tức bà) đã phải chịu roi vọt và bao khó nhọc của lễ giáo gia đình. Hồi đó, mệ phải dậy thật sớm để hầu nước cho cha. Xong xuôi đâu vào đó rồi mệ mới lén trốn cha đi học ca”, bà Minh Mẫn nhớ lại.
Cái duyên khiến bà gắn bó với nghiệp ca này cũng rất “có duyên” theo như lời kể của bà. Lúc còn nhỏ, thấy tính cách của con gái khá nhanh nhẹn so với những anh chị em khác trong nhà nên bố mẹ bà đều hướng bà vào công việc kinh doanh. Nhưng đến năm 11 tuổi, trong một lần xem hát tuồng của đoàn Kim Sanh (gánh hát ông Hường Khanh, cậu của vua Bảo Đại), tiếng hát của các anh chị trong gánh hát đã làm “say lòng” cô bé Nguyễn Thị Mẫn. Biết cha sẽ không chấp nhận cho mình theo nghề hát, nhưng đã lỡ “mê” nên bà vẫn quyết tâm xin cha cho mình theo học nghề ca. “Vốn ở nông thôn nên quan niệm “xướng ca vô loài” của gia đình mệ phải nói là khá khắc nghiệt. Lúc đó cha mệ cấm cản ghê lắm, thậm chí ông còn dùng roi vọt để ngăn cấm mệ nữa. Nên để được theo thầy học ca, mệ chỉ còn cách là trốn cha mà đi thôi. Có những lúc bị ông phát hiện, mệ còn phải chịu cha đánh nữa”, bà tâm sự. Thế nhưng, bà vẫn không sợ mà chấp nhận chịu roi vọt của cha chỉ để mong được... học ca.
Có một lần, thầy giáo của bà là Ưng Thiều đã đích thân đến nhà để xin thân phụ của bà cho bà đi học hát nhưng cha bà vẫn nhất quyết từ chối và càng siết chặt sự quản thúc hơn nữa. Không nản chí, bà vẫn quyết tâm vượt qua để theo nghề cho đến bây giờ. “Mệ có được ngày hôm nay cũng nhờ chị gái của mệ nhiều lắm. Chị không chỉ giúp mệ làm các công việc trong nhà để mệ có thời gian học ca, mà còn giúp mệ giấu cha chuyện mệ lén đi học ca nữa”, bà cho biết.
ẨN DANH
Người thầy đầu tiên của bà là cụ Võ Thuyền, dạy bà ca điệu Cổ Bản, Lưu Thủy, Kim Tiền, Xuân Phong, Long Hổ. Khi đã khá thành thạo những làn điệu trên, bà lại tìm đến một người thầy khác để học những bài phức tạp hơn của ca Huế như Nam Ai, Nam Bình, Tứ đại cảnh... “Hồi đó đi học khổ lắm chứ không như tụi nhỏ bọn con bây chừ mô”, bà nói. Buổi sáng, sau khi hầu nước cho cha xong, bà mới “trốn cha” đi bộ sang nhà thầy Cửu Song (một nghệ nhân ca trong cung đình) ở làng An Gia để học. Sang đến nhà thầy, bà phải làm tất cả công việc dọn dẹp nhà cửa xong xuôi như người con trong nhà, rồi thầy trò mới hòa đàn vào phách để tập hát, từ việc bắt tay chỉ ngón, rồi cách nhả chữ sao cho tròn, rõ tiếng, luyến láy sao cho sang trọng câu hát. Ấy vậy mà buổi học cũng chỉ kéo dài được trong vài giờ rồi bà lại phải trở về nhà để tránh sự phát hiện của cha. Người thầy thứ ba của bà là cụ Thông Đinh, vốn là một nghệ nhân đàn nhị. Và có lẽ, sự kiện đầu tiên trong cuộc đời hoạt động nghệ thuật của bà là chính thức được gia nhập gánh hát Hường Khanh. Đó không chỉ là niềm mơ ước của một cô bé yêu thích ca hát, mà còn là bước đệm cho cuộc đời hoạt động nghệ thuật của bà về sau này.
Trải qua bao thăng trầm của nghiệp ca, đến năm 28 tuổi, bà xin vào giảng dạy ca Huế ở trường âm nhạc. Năm 30 tuổi, bà cộng tác tại Đài phát thanh Huế. Lúc này, dù ca Huế đã trở thành nghề chính của mình, nhưng bà vẫn sợ bị cha phát hiện. Để chuyện không bị “lộ tẩy”, bà đã chọn cho mình một cái tên khác bằng việc thêm chữ “Minh” trước tên của mình, trở thành Minh Mẫn. Bắt đầu từ đó, giọng hát của danh ca Minh Mẫn đã theo làn sóng của phát thanh Huế vang xa khắp miền Nam Việt Nam. Câu chuyện trở nên thú vị hơn khi bà “bật mí” về sự phát hiện của người cha vốn đã từng cấm đoán bà gắt gao về chuyện “xướng ca vô loài” này. “Mệ có biết ông theo dõi tiếng hát của mệ mô. Đến khi ông bị bệnh nặng và phải nằm trên giường suốt 7 năm, ông mới nói với mệ là giọng ca của mi nghe cũng hay đấy chứ. Mệ nhìn ông mà nước mắt cứ chực rơi, lòng thấy ân hận lắm, không ngờ mình giấu ông kín rứa mà ông cũng biết”, bà nhớ lại. Và cũng bắt đầu từ đó, hình ảnh cô bé “trốn cha, chịu roi vọt” để học ca hôm nào chính thức được xuất hiện trước công chúng với niềm hạnh phúc và kiêu hãnh chứ không còn “trốn tránh” như trước kia trong làng nghệ thuật xứ Huế.
Nghệ nhân Minh Mẫn vẫn mong muốn được hát phục vụ khán giả thật lâu - Ảnh: M.P
GIỌNG CA "THƯƠNG HIỆU"
“Cái khó nhất trong ca Huế là làm răng mà có thể giữ giọng ca không đứt, không chùng xuống và không bị vang quá to. Mệ ca Huế tính đến nay cũng được hơn 60 năm rồi, nhưng chưa khi nào để bị đứt giọng. Muốn ca hay thì phải chịu khó học hỏi”, bà nói về ngón nghề của mình. Sau khi được chính thức “người đó giọng đó”, bà được nghệ sĩ Tuyết Hương bày thêm cho một số kỹ thuật trong khi ca điệu Nam Ai, Nam Bình... Rồi bà lại học thêm thầy Ngũ Chuột ở cống Ngự Viên, rồi cô Nhơn, cô Thu Nương... về các kỹ năng luyến láy, tạo nên “thương hiệu” riêng trong lời ca của mình.
“Cách luyến láy từ trong ca Huế là khó nhất, phải làm răng để từ của lời ca phải rõ mà còn phải thanh nữa”, bà cho biết. Với các giọng ca cùng lứa với bà thời bấy giờ, giọng ca của bà mang một âm hưởng riêng “không lẫn vào đâu” được. Cái tên Minh Mẫn cũng đã định danh cho mỗi câu mỗi chữ luyến láy được nhả ra từ lời ca khi cất lên trong tiếng đưa đẩy của chiếc đàn nhị, đàn tỳ bà, âm thanh réo rắt của cây đàn tranh, não nuột của cây đàn bầu... Với những cố gắng không mệt mỏi ấy, cuối năm 2008, bà được Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam phong tặng là Nghệ nhân Dân gian về ca Huế.
Ở tuổi ngoại bát thập, chân tay bị đau nhức sau lần bị té ngã ngoài vườn, nhưng mỗi tuần hai buổi bà đều đón xích lô đến dạy cho các em có hoàn cảnh đặc biệt ở Trung tâm bảo trợ trẻ em Xuân Phú (thuộc huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên-Huế). Lớp học này do vợ chồng thầy Bửu Ý xin tài trợ với mục đích đưa nghệ thuật ca Huế đến với trẻ em mồ côi không có điều kiện để học tập, tìm hiểu về một loại hình nghệ thuật truyền thống vốn rất đặc trưng của vùng đất cố đô. Một đời hoạt động nghệ thuật, chỉ dạy không biết bao nhiêu thế hệ học trò về các ngón nghề ca Huế, nhưng rồi bà lại lo rằng các thế hệ sau không còn lưu giữ được những giá trị đích thực của các làn điệu ca Huế truyền thống. “Mấy đứa sau ni ca cái kiểu chi chứ có phải ca Huế mô. Tụi nó ca mà mệ nghe cũng không hiểu chi hết. Cũng không thể đổ tội cho tụi nhỏ được, lỗi cũng do người lớn nữa”, bà trăn trở.
Mỗi tuần vào ngày thứ bảy, bà đều ngồi xích lô đến sinh hoạt văn nghệ tại Câu lạc bộ số 9 đường Phạm Ngũ Lão (nhà riêng của thầy Bửu Ý). Dù chỉ là một câu lạc bộ nhỏ, dành cho những con người yêu thích ca Huế, muốn tìm hiểu về ca Huế, song câu lạc bộ cũng đón tiếp rất nhiều đoàn khách trong ngoài nước đến nghe, tìm hiểu. Người ta tìm đến câu lạc bộ bởi ở đó có giọng ca truyền đời của nghệ sĩ Minh Mẫn. “Đến Huế, ai cũng bảo muốn nghe ca cổ điển thì phải gặp danh ca Minh Mẫn”, một đồng nghiệp ở Hà Nội đã nhắc đi nhắc lại câu nói ấy, bởi anh biết rằng, bà là người duy nhất còn lưu giữ được những giá trị truyền thống của một loại hình nghệ thuật ca Huế.
Bùi Ngọc Long - Minh Phương
CHUYỆN ĐẦU TUẦN - AN VỊ TƯỢNG PHAN THANH GIẢN
Người đăng:: Phong - Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2009
Tượng có chiều cao 80cm, rộng 90cm, nặng 300kg, do tạp chí Xưa Và Nay trao tặng từ chương trình vận động “Mỗi người một giọt đồng đúc tượng danh nhân”. Cụ Phan Thanh Giản là vị tiến sĩ đầu tiên của Nam kỳ, quê ở xã Bảo Thạnh, huyện Ba Tri, là một người tài giỏi về văn, thơ và là vị quan nổi tiếng thanh liêm thời triều Nguyễn (Minh Mạng, Thiệu Trị, Tự Đức).
CHÍN BỎ LÀM MƯỜI
Người đăng:: Phong -
Mấy ngày qua,hai lão thi sĩ si tình và chuyên làm thơ thất tình Cao Thoại Châu và Hoàng Lộc "trao đổi" ra trò về chuyện văn chương chữ nghĩa.Theo ngu tui thì lão CTC "khai mào" trước lại úp - úp mở - mở.Ngồi ngoài hiên,lão thi sĩ kiêm nhà văn Mang Viên Long "buồn thúi ruột" khi thấy hai người bạn thân thiết của nhau và của mình 'chat" nhau.Cả hai lão thi sĩ ta đều quý mến và mê thơ thất tình của hai vị đành phải ngậm miệng ...ăn tiền .Thú thật ta cũng "ngứa cổ" muốn "hát chơi" nhưng sợ ông bạn Mang Viên Long nhảy vào sinh... to chuyện,nên chỉ biết xử huề chín bỏ làm mười,chớ thâm tâm ta muốn hai người tiếp tục đấu khẩu biết đâu sẽ là giai thoại văn học để đời cho mai hậu .Thôi thì xin hai lão thi sĩ cho ta đăng lại thơ của hai vị,chí ít cũng có một người khoái khẩu là ...NMT.Tình hình lúc này đăng thơ ai trước ai sau cũng là một vấn đề ,thôi thì lấy chuẩn kiểu bầu cử của mấy ông Cộng sản Việt Nam,đồng phiếu ai lớn tuổi thì đắc cử có nghĩa là cho phép in trên vậy
MỜI EM UỐNG RƯỢU
có những đêm trường gợi tiếc thương
có ta lấy tóc đếm ưu phiền
có ta nâng trái sầu chín rã
có lệ ta hòa chung hơi men
có mắt ta là ly rượu nhỏ
có đời ta là quán cô hồn
và có ta đang ngồi trong quán
uống cho tàn cho mạt kiếp nhân sinh
cũng có đau thương làm vui bạn nhỏ
có hoang đàng tìm thấy giữa cơn say
có tuyệt vọng trên vành ly rực sáng
và có em buồn ta cõng trên vai
có nắng chiều đang rơi ngoài bãi
bãi vắng chiều xa không bóng người
chứng kiến giờ ta lên cơn hấp hối
ta đội nón đi mời em uống rượu
cuộc tình sầu thôi hãy gác qua bên
ta đâu có giận hờn chi cuộc sống
dù thật tình buồn lắm phải không em
ta là ly vậy mà em biết không
ta là rượu vậy mà em biết không
uống đi em bởi ly đã kề
bởi ta buồn như câu chuyện kể
câu chuyện buồn kể giữa cơn say
bởi lát nữa đây mặt trời sẽ chết
mặt trời chết ở nơi nào trong ta
ta đã say lam sao biết được
mùa đông về không chỗ dung thân
ta sẽ đứng run trong giá lạnh
dáng bơ vơ như kẻ thất tình
và thấy em như bờ dốc đứng
ta chiếc xe đò nổ bánh bơ vơ
ta cố nài vậy xin em hãy uống
chất men đời làm cháy mắt ta xanh
rượu đắng cay hay chén vàng tê tái
em chối từ ta biết nói sao hơn
em không uống nên có ta lẻ bạn
vòng tay ôm hồ rượu thấy mênh mông
rượu đã hết hay mắt ta vừa cạn
mà hồn ta rung chuyển tang thương
thôi giã tiệc và xin chào bạn nhỏ
ta tủi hờn bóp nát chiếc ly không
và ta tưởng chính mình đang vỡ
quán cô hồn ngủ trọ khách cô đơn
có ta trong một toa tàu trắng
tỉnh rượu nằm nô giỡn một mình
có em còn đứng sau khung kính
có nỗi buồn gửi một toa riêng.
Sài Gòn 1969
VỀ MỘT LỜI TỎ TÌNH
thuở vinh sang, anh lắm lời tỏ tình
đã gửi, đã cho vô cùng hào phóng
gió bay cửa ngoài ư ? chỉ cần đổi giọng
mất câu này, lại có tiếp câu kia
thời anh giàu sang, gái đẹp bộn bề
một người đi qua, đôi người khác tới
và câu tỏ tình rõ ràng vô tội
bởi nói ngàn lần chẳng hề hấn chi ai !
càng nghèo đi, lời lẽ càng hiếm hoi
như lời em nghe, mười năm anh dành dụm
cứ nhớ lại : anh đã từng ấp úng
nói mà lo lời bị gió bay vèo !
may em lặng thầm, bớt chút lòng kiêu
anh sung sướng : lời của mình…nghe được !
lòng giấy thấm như bất ngờ hút nước
nên lời tỏ tình mới bề thế trong em ?
chẳng những mười năm, phải suốt đời tìm
để thấy lần đầu tình yêu rõ mặt
anh, con ong mùa đông quí từng giọt mật
một lần cho, cho ráo cạn hồn mình
em nhận lời rồi – em phải ráng nuôi anh !
***********************************
Ông nhà thơ Viêm Tịnh ơi,buồn quá!
BỐ ƠI,NHỮNG CÂU CHUYỆN CỦA CON...
Người đăng:: Phong - Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009
Nhà thơ Lê Đạt tên thật là Đào Công Đạt sinh năm 1929 tại Yên Bái ,tham gia Cách mạng năm 1945,là một trong những người khởi xướng Nhân Văn giai phẩm năm 1958 và bị kỷ luật.
Giải thưởng nhà nước 2007.
1. Lúc này đã là 1g30 phút sáng của ngày thứ hai, mẹ con con sống trong tâm trạng hoảng loạn của nỗi đau mất bố, bố ơi...
Chưa bao giờ chúng con có nhiều thời gian gần gũi bên nhau để nhắc về bố, để nghe mọi người nhắc về bố với những lời yêu quý và kính trọng như những giây phút này.
Bố của con ơi, ngay từ bé con luôn có thói quen kể với bố mọi chuyện, kể cả những chuyện bất như ý trong cuộc sống riêng của con sau này như đối với một người bạn nhưng có chuyện này... Con cứ lần lữa mãi, tính sẽ có dịp kể với bố nhưng giờ không còn kịp nữa, bố ơi!
Suốt tuổi thơ, con luôn trăn trở mãi trong lòng câu hỏi bố là ai? Và con luôn nuôi mơ ước được trở thành một người như bố, làm một nghề như bố vì con thấy bố tự do quá, không phải đi làm như những người khác dù không bao giờ dám hỏi bố làm nghề gì?
Sở dĩ có những câu hỏi này là vì ở đoạn phố Lãn Ông nho nhỏ của bố con ta, gia đình mình nghèo nhất nhưng tất cả mọi người, dẫu người Hoa buôn bán, bảo vệ hay trí thức (hồi đó con quan niệm thầy cô giáo là những người gương mẫu nhất, trí thức nhất!) đều tỏ lòng yêu quý, kính trọng khi nhắc đến bố mẹ.
Bố còn nhớ không, gia đình cụ tổ trưởng tổ mình là tư sản với khoảng chục con cả dâu lẫn rể đều là thầy cô giáo. Các cô chú ấy luôn giữ chúng con lại mỗi khi gặp ngoài đường với lời dặn dò: “Bố mẹ các cháu tốt lắm đấy. Các cháu phải luôn kính trọng bố mẹ!’’. Lúc đấy, con luôn vâng dạ nhưng trong đầu con lại bật lên câu hỏi: “Con cái nào chẳng phải kính trọng bố mẹ. Sao các cô chú lại dặn thừa như vậy?”. Và con đơn giản nghĩ rằng đó là một bài giảng đạo đức của các thầy cô giáo!
2 khi chiến tranh nổ ra, bố đã cho con đi sơ tán bằng cách sắm mũ rơm, nùn rơm, túi cứu thương để con tự đi học hăng ngày trên Bưởi bằng tàu điện.
Một chiều đông nhập nhoạng năm 1964, để có được 5 xu mua kem, con đã tìm cách trốn mua vé nhưng khi người kiểm soát đến, con đã mếu máo đưa 5 xu ra. Một cô đứng cạnh, trông vừa xấu vừa dữ hỏi con về đâu. Khi biết con về 9 Lãn Ông đã ra sức xin cho con, hỏi con có phải con bố Lê Đạt và mẹ Thúy Thúy không?
Con ngây thơ cải chính rằng mẹ cháu đúng là Thúy Thúy nhưng bố cháu là Đào Công Đạt cơ. Và con lại thập thò đồng 5 xu vì sợ cô ấy không “bảo lãnh” cho nữa, nhưng cô ấy đã đưa con về tận nhà và suốt quãng đường ấy cô luôn nhắc: “Bố mẹ cháu tốt lắm đấy. Cô thương bố mẹ cháu lắm!”. Khi đến cửa, con cảm ơn cô và hỏi tên cô để kể với bố mẹ nhưng cô ấy không nói và chỉ bảo: “Cho cô gửi lời thăm bố mẹ. Bố mẹ cháu không biết cô đâu”.
Một đứa trẻ 6 tuổi là con lại băn khoăn với câu hỏi bố mẹ là ai mà ngay cả người dưng đi đường, lại xấu nữa (con xin lỗi đã chỉ nhìn người qua hình thức) cũng thương, cũng kính trọng bố mẹ?
Con đã rớm nước mắt kể về lỗi lầm của mình và lòng tốt cũng như lời hỏi thăm của cô ấy cho bố mẹ nhưng không dám nói ra câu hỏi trong lòng vì sợ bất kính.
Rồi con bám chặt sau yên xe khi bố đạp trên đường Bà Triệu, nghe bố hào hứng bình luận, nói to, cười to về một trận bóng đá với chú Quân, về chân sút Ba Đẻn. Con thầm nghĩ sao bố giỏi thế? Và con đoan quyết bố là một huấn luyện viên bóng đá!
Rồi con lại băn khoăn hay bố làm trong đoàn xiếc khi nghe bố nói về các tiết mục xiếc, về cô Thúy Quỳnh với giọng thân quen, hiểu biết.
Rồi con nghe bố cười thoải mái, nói hào hứng khi bàn về những vở kịch, vở chèo, cải lương... khi sửa những câu thơ này, bình câu thơ kia, thậm chí cả thơ Đường nữa với ông Khương Hữu Dụng, chú Ngọc Thụ, chú Hoài Anh... Con lại tự hỏi phải chăng có một nghề như nghề của bố? Mà sao không thấy bố đi làm tám tiếng như mọi người hay đi công tác như mẹ?
Và con mơ ước... được làm một nghề tự do như bố, trở thành một người “biết tuốt” như bố!
Nhưng con không dám hỏi bố vì sao sau những buổi vui vẻ ấy mẹ lại lo lắng nhắc bố: “Ông đừng có nói to, cười lớn như thế!”. Bố thế nào cũng nổi cáu, quặc lại: “Tôi có làm gì khuất tất đâu mà không được cười to, nói to?”. Con đã bênh bố vì nghĩ đó không phải là một tội nhưng lại thầm thắc mắc: “Vì sao nhỉ? Hay cười nói to thế là không lịch sự?”.
3. Trên chiếc thùng gỗ tạp kê dưới cửa sổ có chấn song nhỏ xíu của căn gác ba như chuồng chim cu nhà ta, bố úp đáy làm bàn ngổn ngang giấy tờ, sách báo. Bố ngồi bệt dưới sàn hí hoáy viết rồi gạch xóa. Bố là nhà thơ, nhà văn ư? Con thoáng nghĩ đến cái nghề cao siêu đó nhưng rồi vội gạt đi ngay vì nhà mình không có một quyển truyện, quyển thơ nào. Con cũng đã nghĩ đến chuyện bố là người dịch sách. Vì con thấy quyển từ điển Pháp - Việt của Đào Duy Anh cũ, rách làm nhiều phần cùng cuốn Larousse mối mọt... Nhưng những quyển chi chít chữ viết về vua hề Charlot, về điều khiển học, tự động học đó không đề tên bố!
Rồi bố lại đứng, chắp tay sau lưng ngẩn ngơ nhìn ra ngoài khung cửa sổ bé tẹo, ngâm nga: “Chi chi... chành chành” với “Bom bom... Bí bom... Bon bon”. Con lo lắng sợ bố mắc tật nói nhịu, thắc mắc sao bố lại biết trò chơi của tụi con?
Con nghĩ hay bố ngâm nga cho đỡ buồn khi trực hứng nước từ chiếc máy bên hè đối diện!
...Một hôm con thấy bố cười khà khà có ý chê bài dịch thơ Đường của ông Dụng và ngâm nga sửa ý, sửa lời. Con sợ ông buồn liền tỏ thái độ bất mãn với bố. Con ngạc nhiên thấy ông không giận mà còn gật gù tâm đắc. Ông đã kéo con ra một góc thì thào: “Cháu đừng giận bố. Bố cháu tốt lắm đấy, giỏi lắm đấy”.
Và con lại trăn trở với câu hỏi: Bố là ai? Làm nghề gì?
4. Con nhớ lại hồi năm 1969, sau đợt ném bom lần thứ nhất của Mỹ, những đứa trẻ tụi con từ sơ tán trở về náo nức chuẩn bị ngày khai giảng ở Hà Nội. Con đã hốt hoảng chạy về mách bố vì duy nhất không có tên vào lớp 4 Trường Thanh Quan. Bố cũng không tin và gặng hỏi hay con nhầm. Con mếu máo vì sợ không được đi học, vì bố không tin...
Bố cau mày vẻ lo lắng rồi dắt xe đi đâu đó. Khi trở về, bố bảo: “Có sự nhầm lẫn, ngày mai con vẫn đến trường dự khai giảng bình thường như các bạn”. Con chạy khắp nơi để khoe và háo hức... Nhưng ngày hôm sau, mồng 3-9, khi con khoác cặp thì bố lại bảo ở nhà. Con òa khóc hỏi lại: “Con không có tên hả bố”. Bố ôm con vào lòng, nhỏ giọng nói: “Không, cả nước hoãn khai giảng vì Ông mất...”. Mẹ lặng lẽ gài lên ngực áo con mảnh vải đen. Con chạy ngay sang cô bạn hàng xóm khoe: “Hôm nay tớ được nghỉ vì ông tớ mất”.
Nhỏ bạn con đang ngồi với ông nội nó, bảo: “Tớ cũng được nghỉ”. Con ngạc nhiên nhìn ông nội nó rồi chạy về hỏi bố: “Sao ông mình mất mà bạn con cũng được nghỉ?”. Bố rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào: “Ông của cả nước, con ạ”. Con nhìn vòng vải đen đính trên tay bố, mẹ, tò mò hỏi tiếp: “Bố, mẹ đeo cái gì ở tay đấy ạ?”. “Bố, mẹ để tang Ông”.
5. Rồi con không được xét vào Đoàn dù lần kết nạp nào con cũng được giới thiệu, dù các bạn thân của con đều là đoàn viên, cán bộ lớp. Con không lấy thế làm điều vì nghĩ mình chưa xứng đáng. Rồi con làm hồ sơ thi đại học, anh con bác hàng xóm cười khẩy: “Rồi em cũng như tụi anh thôi. Có giỏi mấy cũng chẳng vào được đại học. Cùng lắm là sư phạm. Mà mày chưa đoàn viên thì đừng mơ!”.
Đem thắc mắc đó về hỏi, bố cười gạt đi: “Làm gì có chuyện đó. Con cứ thi đi. Mà bố thấy sư phạm cũng tốt”. Bố chợt trầm ngâm: “Chắc không có chuyện gì đâu. Bút danh của bố là Lê Đạt cơ mà. Có phải Đào Công Đạt đâu mà lo?”. Rồi bố lo lắng hỏi lại: “Thế có thật không phải đoàn viên thì không được vào sư phạm không con?”.
Và bố tất tả dắt xe đạp đi.
Cho đến lúc ấy con mới được nghe từ bố cái bút danh Lê Đạt. Và con không hề biết chuyện vào Đoàn rồi sau đó chuyện vào Đại học sư phạm Ngoại ngữ của con vào giây phút cuối của hạn nộp hồ sơ có liên quan đến chuyến đi tất tả đầy lo lắng ấy của bố.
Cho đến ngày bố đi xa, cô chủ nhiệm cũ của con mới móm mém chỉ mặt con mắng yêu: “Tao đến khổ vì chuyện vào Đoàn của cái con này”. Con thật thà nhận lỗi: “Tại hồi đó em nghịch quá”. Cô lắc đầu: “Không, vì cái lý lịch!”.
Ôi, bố ngây thơ của con!
ĐÀO PHƯƠNG LIÊN
Nguồn: Tuổi Trẻ Online
THƠ NHÃ CA
Người đăng:: Phong - Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009
Chợt tiếng buồn xưa động bóng cây
Người đi chưa dạt dấu chân giày
Bàn tay nằm đó không ngày tháng
Tình ái xin về với cỏ may
Và lá mùa xanh cũng đỏ dần
Còn đây niềm hối tiếc thanh xuân
Giấc mơ choàng dậy tan hình bóng
Và nỗi tàn phai gõ một lần
Kỷ niệm sầu như tiếng thở dài
Đêm chìm trong tiếng khóc tương lai
Tầm xa hạnh phúc bằng đêm tối
Tôi mất thời gian lỡ nụ cười ...
Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh, em cũng tợ sương mù
Khi về tay nhỏ che trời rét
Với thân nhỏ chín muồi trăm tội lỗi
Tôi trở về mang tủi nhục trên vai
Giữa ngả ba đường tay hờ gối mỏi
Tôi cầu xin đời ban phép lạ tương lai
Người cũng vậy lòng muôn nghìn dối trá
Vờ thương yêu vờ đắm đuối ân tình
Tôi trót dại, tin lời trao tất cả
Đâu biết người mang nửa dạ yêu tinh
Thôi tình ái hãy về theo ảo mộng
Ta lỡ đi xa hết nửa đời rồi
Người phụ rẫy, ngày điêu tàn đứng bóng
Đêm nghẹn ngào chan muối mặn trong môi
Tôi đã biết tội thân làm con gái
Đời không thương tất cả héo khô dần
Không hiểu về đâu để cầu sám hối
Tôi đốt lỡ lầm theo với tuổi thanh xuân
Tên người ư, đã trở về bóng tối
Tôi đã vô tri giữa tháng năm dài
Và mỗi bận có một người nhắc lại
Anh gửi bàn tay trên tóc em
TRANG VĂN NGÀY CŨ - SỐ 19
Người đăng:: Phong -
Tác phẩm đã xuất bản:
Ngày Lên Với Mặt Trời (thơ, 1968)
Thầm Lặng Màu Xanh (thơ, 1996)
Thơ Cao Quảng Văn đầy ắp tình tự quê hương,thân phận mà vẫn lạc quan yêu đời .Nhưng hơn hết trữ tình là nét đặc trưng bàng bạc trong thơ ông
ai về trong nỗi chết
hai mươi năm một tiếng kêu chiều
trái tim buồn rầu ứa lệ
Lửa cháy trên đầu ngọn diêm
đêm tình xanh nức nở
chiến chinh dài vàng tuổi em tôi
cuộc đời lo sợ.
Em ơi chiều nay gió về trên sông
bồi hồi từng cơn lá rụng
mình anh lang thang trên đường vắng
mơ hoài một tiếng sơn ca
trên những chiến trường đỏ lửa
mơ hoài một tiếng trẻ thơ reo vui
một sớm mai bếp hồng thân ái
Hai mươi năm lỡ khóc lỡ cười
buồn vui-âu lo-hờ hững
anh vẫn mong hoài một sớm xuân vui
giữa những ngày âm u bão rớt
tiêu điều
Anh đi trong hiu hắt
Mơ về trong bao la
Mùa xuân lên tiếng hát
giữa ngày đông nở hoa
hội nhân gian nước mắt chan hòa
trên những tro tàn vữa vụn
đã qua rồi:bóng tối đã trôi xa…
Ai đi trong tình yêu
Ai về trong nỗi chết
Hai mươi năm một tiếng kêu chiều
những muộn phiền làm sao nói hết
trong hơi thở ai nỗi buồn thống thiết
đất âm u vọng tiếng thầm thì…
Em ơi,trên mặt đất cháy đen
nỗi hoài vọng nào cay đắng
tiếng chim vui réo gọi đầu làng
ôi ngày xa vắng
ngày đã về đâu
Mưa rơi-còn đó-mưa rơi
lạnh lùng tối ám
bước chân anh-từng bước bơ vơ
nhớ thương em-xót xa từng phút từng giờ
ôi bom đạn đã làm tan nát tất cả
đêm tối đó cho ước mơ mòn mỏi
quê hương mai,em hỡi,biết bao giờ…
Ai về vui đêm nay
Cho ngày mai mở cửa
bếp hồng nao nao môi cười rạng rỡ
hát tin yêu thắp sáng trái tim đời
Em nhé về vui đêm nay
Bên yêu thương bếp hồng rực lửa
Ta yêu quê ta,tiếng hát rạng ngời
Mơ quê hương mai,ta hát tuyệt vời…
Nắng phai chiều trở lạnh bao giờ
Đôi bờ tím biếc như viền mộng
Ai hẹn ai chờ ai tiễn đưa ?
TRĂNG CHIỀU MỒNG TÁM
Một nửa vầng trăng xanh
Giữa đất trời vô tận
Vầng trăng chẳng một mình!
TRỜI KHÔNG MÂY TRẮNG
Cho lệ rơi ngậm ngùi
Một ngày không mây trắng
Dài hơn cả một đời…
TẶNG PHẨM
Ngày hân hoan chim và lá reo ca
Tóc ngời xanh nhựa lên cành lộc biếc
Hoa rộn vàng cùng năm tháng tình ta…
MÙA NẮNG ẤM
Bước chân qua phố ngại ngần
Màu cứ run hoài phiến lá
Em có nghe mùa phân vân?
Vọng cố hương hề thiên nhất phương
Mây nổi ngang trời
Mây viễn xứ
Gió dìu Xuân lại
bến chiều qua
Bềnh bồng xanh mãi
bao niềm nhớ !
Huế ở trong lòng
người phương xa…
Trong biếc êm đềm dòng Hương xa khơi
Ngự Bình xanh hiu quạnh ngóng phương trời
Mây cứ trắng, chưa bao giờ trắng thế
Tiếng chuông chùa Thiên Mụ vọng hồn tôi.
Phố rộn rã, mà sớm chiều yên ả?
Những con đường u tịch bóng thời gian
Thông vẫn hát trên núi đồi Vọng Cảnh?
Hồ Tịnh Tâm sen có nở mênh mang?
Huế vẫn Huế - có chút gì lặng lẽ
Chút niềm riêng khi nắng ửng sương tan
Thành quách đứng, màu đất rêu vạn cổ
Câu thơ xưa, cung điện cũ mơ màng.
Về với Huế mà nghe lòng thương Huế
Mang mang sầu An Cựu với Kim Long
Tiếng ai hát bâng khuâng chiều Vĩ Dạ
Mai xa rồi, ai biết nhớ hay không ?
1966
Nước cứ trôi qua cầu – lửng lơ
Mây vẫn bay
Trên đầu vu vơ
Người bên nhau
mà không một lời
Một ngày
không còn Thơ
trên đời ?
Không còn lung linh
Còn đâu mơ màng
Mai sớm trưa chiều rồi đêm dần sang
Một ngày đi qua
Một ngày lại tới
Người bước trên đường - không âm vang
Sao ở trên trời hay trong mắt nâu
Người có khi nào nhìn sâu mắt nhau
Đời chậm hay mau thời gian vẫn thế?
Trang sách tình yêu, chữ có nhiệm màu?
Hãy giữ giùm anh
Thơ Chưa Nên Dòng
Cho năm tháng này còn xanh mắt trong
Anh vẫn thầm mơ
Ngày luôn tươi nắng
Cho hương thời gian còn mãi trong lòng…
( thơ viết cho ngày thơ…)
QUÀ CHO EM
Tình anh cho em
NHẠT NẮNG BÊN CẦU
Tặng nhà thơ Hoài Khanh
Mênh mang chiều chảy về đâu
Ngày run bóng xế bên cầu lá rơi
Cánh chim khuất nẻo xa rồi
Người mang theo cả ngậm ngùi trời mây
Gió về đâu lạnh bến đầy
Bèo trôi hờ hững đêm ngày nước xuôi
Tim đau từ thuở yêu người
Hồn đau mấy thuở môi cười mà đau
Mang đi xa mãi về đâu
Chiều nay
Nắng nhạt
Bên cầu mình tôi…
TÌM NHAU
Ta tìm ta giữa mây bay
Ta tìm em cuối một ngày nắng xa
Cuộc tình nào chẳng phôi pha
Bước chân nào sẽ la đà khói sương
Trao nhau một đóa vô thường
Rồi ra mộng có hão huyền mai sau?
Qua cầu mây nổi tìm nhau
Quắt quay dâu bể tóc nhàu lại xanh
Nụ cười ánh mắt thủy thanh
Dìu nhau đi suốt
Thác ghềnh nhân gian…
THƠ HOÀNG THỊ THIỀU ANH
Người đăng:: Phong - Thứ Ba, 14 tháng 4, 2009
Anh đưa em về cùng gió.
Đêm nay trăng lạnh hao gầy.
Bài thơ ngủ vùi trong cỏ.
Dỗi hờn một thoáng heo may.
Anh đưa em về cùng mây.
Ngàn năm mây đòi chở gió.
Ngàn năm đất hoài ôm cỏ.
Ngàn năm anh…tình lắt lay.
Anh đưa em về - mưa bay.
Nhớ nhung giăng đầy hơi thở.
Lất phất quất vào nỗi nhớ.
Buồn ơi, xa vắng nơi nào?
Anh đưa em về - chiêm bao.
Lời yêu ngập ngừng mơ ngủ.
Bóng tan - nhạt nhòa lối cũ.
Cuối đường tình vẫn hồ nghi…
Anh đưa em về trong mê.
Cõng em dọc dài kí ức.
Nỗi đau giật mình tỉnh thức.
Khóc tình rụng giữa ngàn khơi.
THƠ NGUYỄN MIÊN THẢO
Người đăng:: Phong - Thứ Hai, 13 tháng 4, 2009
Bây giờ
Mỗi buổi sáng tôi có thói quen
Uống trà
Khi uống ngụm trà đầu tiên trong ngày
Thấy lấp lánh giọt sương dưới đáy cốc
Tiếng hát huyễn hoặc từ sâu thẳm
Nương chiều
Cốc trà mỗi sóm mai tôi uống
Nghe mằn mặn mùi mồ hôi
Bay lên trong hương thơm
Bát ngát
Mỗi sáng bưng cốc trà
Tôi nhớ ba tôi
Hơ mắt
Năm một nghìn chín trăm tám ba
Trước khi người nhắm mắt
Mắt vẫn sáng như sao
Mỗi sáng bưng cốc trà
Tôi nhớ những lát mứt gừng
Trong bàn tay ấm áp của mẹ
Những ngày đông giá
Mỗi sáng bưng cốc trà
Tôi thấy tôi gần đất xa trời
Hãy ướp tôi bằng trà
Và đốt.
14.4.09
CHUYỆN ĐẦU TUẦN - PHÓNG SANH HAY SÁT SANH
Người đăng:: Phong - Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2009
Các ngày lễ lớn của nhà Phật,lễ hội trong ba ngày Tết cổ truyền,lễ hội mùa xuân nhiều nơi có tập tục tổ chức phóng sanh để cầu phước .Một số người lợi dụng tập tục tốt đẹp này buôn bán chim ,cá để trục lợi.Nhà báo Đặng Ngọc Khoa đã phản ánh về tệ nạn này tại Lễ hội Quán Thế Âm Đà Nẵng vừa qua.
Sinh diệt là lẽ bình thường, nhưng cái chết của cả ngàn con chim trong lễ hội buộc chúng ta phải suy nghĩ.
Lễ hội Quán Thế Âm Đà Nẵng vừa diễn ra rất thành công. Con số khoảng 100.000 lượt người trẩy hội an toàn nói lên điều ấy. Bế mạc lễ hội, ông Ian Green, Giám đốc dự án công trình Phật Ngọc - được mệnh danh kỳ quan thế giới mới - đã nói với PV Thanh Niên: "Người dân Việt Nam rất mộ đạo. Chúng tôi chưa từng biết một lễ hội Phật giáo nào lớn và trang nghiêm như thế". Thế nhưng, ngoài lời khen ngợi đó, nhiều người còn chứng kiến những chuyện hết sức đáng buồn.
Tại lễ hội, xuất hiện khá nhiều người bán chim và cá phục vụ cho nhu cầu phóng sanh. Những con vật bình thường bỗng trở nên đắt đỏ khi có nhiều người tranh mua, nhất là các bậc phụ huynh muốn qua đó hướng con cái mình đến việc thiện. Mang chim lên tầng cao, họ mở lồng và thả. Mang cá ra bờ sông, họ trút xuống nước. Rồi họ chắp tay cầu nguyện, xem ra có vẻ thanh thản vì đã làm điều tốt xuất phát từ lòng thành.
...nhưng chúng đã chết sau khi được phóng sanh
Thế nhưng họ đã nhầm. Hầu hết chim khi đem bán đã bị cắt cụt cánh và đuôi, không thể bay xa. Còn cá vừa thả xuống sông cũng nhanh chóng bị lọt vào vợt và lưới lồng. Những kẻ lợi dụng niềm tin và lòng vị tha của khách hành hương lại tiếp tục đưa chim, cá ấy vào lồng, chậu, rồi bán quay vòng.
Khi được yêu cầu, anh Hoàng Quang Hải, Giám đốc Công ty Bảo An (Bao An Security), trả lời: "Bảo An và các cơ quan liên ngành đã bảo vệ thành công lễ hội. Nạn giật dọc, hàng rong được hạn chế đến mức thấp nhất. Tuy nhiên, do năm nay có nhiều khách hành hương tranh nhau mua chim, cá đã tạo nên một số hình ảnh không đẹp. Người bán đã đẩy giá chim, cá lên trên mức bình thường.
Một cặp se sẻ 10.000đ, rồi 20.000đ, thậm chí 50.000đ. Một rổ cá lóc, cá trê... từ 100.000đ đến 150.000đ, khách cũng mua. Họ không biết rằng mua như vậy là tạo điều kiện, thậm chí thúc đẩy những kẻ hám lợi làm điều ác. Có người mua tất có người bán, tất có người săn bắt. Chim đang tự do bị nhốt vào lồng. Cá đang tự do bị nhét vào chậu. Cá lên cạn, đuối sức, có thả về sông cũng không bơi xa nổi, bị vợt lên.
Bị cắt cánh, cắt đuôi, chim bay loạn xạ, sà xuống đất bị khách hành hương dẫm đạp hoặc bị người bán chim bắt lại. Mấy hôm nay anh em thu gom và mang đi chôn, ước lượng cả ngàn con. Thật là bức xúc!". Anh Hải đưa ra thông điệp: "Nếu có từ tâm, mong mọi người đừng "làm phước" theo hướng ấy nữa. Cách phóng sanh tốt nhất là không tiếp tay người bán cá, chim trong lễ hội. Làm như vậy không phải phóng sanh mà là... sát sanh".
Sắp tới đây, vẫn còn nhiều lễ hội tín ngưỡng, trong đó có hành trình chiêm bái Phật Ngọc tại một số tỉnh thành phía Nam. Hy vọng hiện tượng “phóng sanh” như đã kể trên sẽ không tái diễn.
Đặng Ngọc Khoa
Nguồn: Thanh Niên Online
THƠ TRANG THẾ HY
Người đăng:: Phong - Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2009
chảy tràn xuống trang giấy
thành thơ
Nàng ngỡ đó là định lý nên thường lưu đày chàng thật lâu trong cõi nhớ để gặt được nhiều thơ nói về nàng.
Và sự tham lam vừa tàn bạo vừa nhân ái của nàng đã có được một đôi lần thành đạt
Trong một lần nhờ đói bụng mà nhìn thấu được tranh Cézanne
Hemingway áng chừng rằng những bức họa tuyệt vời ấy được vẽ lúc Cézanne đang đói bụng.
Sự áng chừng của Hemingway nếu được nâng lên thành định lý, thì đó là thứ "định lý dao hai lưỡi":
Mỗi cơn đói ngắn hạn có khi là cô đỡ giúp một thiên tài đẻ ra tuyệt tác,
còn sự đói bụng kéo dài quá lâu của một cộng đồng quá lớn người nghèo khổ chỉ đẻ ra nhà giam để nhốt người phạm pháp mà thôi.
hôn lên đôi má nhăn nheo, lỡm chỡm râu
Ra đường mẹ hỏi
"Con và ông nội nói nhỏ gì với nhau?"
"Ông nội nói miệng con thơm bánh sữa,
Con nói râu ông nội hôi thuốc rê".
Mẹ dạy:
"Có một thời ông nội cũng thơm bánh sữa như con hôm nay
đó là món quà thời gian tặng ông nội cách nay bảy mươi năm
"Thời gian như trẻ con hả mẹ,
Vui thì cho, giận thì đòi lại?"
"Thời gian không có trái tim để thương giận,
Không có trí nhớ để đòi nợ
Năm hai ngàn bảy mươi, con sẽ hôi thuốc rê như ông nội bây giờ
còn mùi thơm bánh sữa con trả lại cho thời gian hồi nào con không nhớ"
"Như vậy buồn quá mẹ!
"Không có gì phải buồn; chừng đó đứa cháu nội của con - văn minh hơn con hôm nay -
Không nói ông nội hôi thuốc rê
mà nói ông nội thơm mùi thơm của tuổi già.